[ĐM/DONE] Cuộc sống hàng ngày...

Da sleepyryal

1.2M 135K 21.5K

Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Cung đình hầu tước, Thiên chi kiêu tử, Niên hạ, Ngọt, Thụ lười không thiết sống muố... Altro

Giới thiệu
Chương 1: Trần ái khanh có cam lòng rời khỏi trẫm không?
Chương 2: Nam thì có sao, trẫm thích hắn
Chương 3: Đây là đạo hầu vua ngươi phải học đó
Chương 4: Ân Vô Chấp, ngươi đúng là đồ dốt nát
Chương 5: Thế mà hắn lại sợ đến mức này
Chương 6: Nếu cho y ăn món khác thì sao?
Chương 7: Vậy bệ hạ đừng sợ nhé
Chương 8: Ân Vô Chấp, ngươi đúng là người tốt
Chương 9: Tang Phê đã cố gắng lắm rồi
Chương 10: Tên này là chủ nợ của mình đấy à
Chương 11: Giảng dạy về cách phân ưu với bậc quân vương
Chương 12: Khương Ngộ khinh người quá đáng
Chương 13: Trẫm, đau bụng
Chương 14: Đây mới thực sự là niềm hạnh phúc thuộc về Tang Phê
Chương 15: Ai dám nhẫn tâm đập nát chút ảo tưởng nhỏ nhoi của một người mẹ đây?
Chương 16: Cũng dễ thương đến kì lạ
Chương 17: Bàn chuyện ở ngự thư phòng
Chương 18: Đó là huân chương đàn ông đấy, hắn có không?
Chương 19: Thả trẫm ra
Chương 20: Đây chính là sự yêu thích của người ư?
Chương 21: Có cách gì để khiến y trông có sức sống hơn không nhỉ?
Chương 22: Ân Thế tử xả thân vì nghĩa
Chương 23: Vứt cao hương
Chương 24: Bảo ngươi làm đòn bẩy tôn lên chứ có bảo ngươi vượt mặt đâu
Chương 25: Ân Vô Chấp chính là tất thảy của Khương Ngộ
Chương 26: Trẫm muốn để lại tiếng xấu muôn đời
Chương 27: Không thể để y tiếp tục sa đọa thế này được
Chương 28: Thần đâu phải không biết tức giận
Chương 29: Xung quanh trở thành tối đen
Chương 30: Mặt đất chưa đủ cho ngươi nhảy à?
Chương 31: Nhất định là trẫm sai rồi
Chương 32: Trẫm muốn được dỗ ngủ cơ
Chương 33: Không giết hôn quân thì khó mà rửa sạch mối nhục ngày hôm nay
Chương 34: Sao trên đời lại có loại người thế này cơ chứ
Chương 35: Trẫm muốn ép cưới Thu Vô Trần
Chương 36: Để Trần ái khanh thế chỗ Ân Thú
Chương 37: Dùng sắc đẹp để quyến rũ
Chương 38: Mơ thấy một con chó đen to bự
Chương 39: Tương Vương có dục vọng chiếm hữu siêu mạnh
Chương 40: Dạ minh châu trong bóng tối
Chương 41: Tang Phê ăn một miếng thịt!!!
Chương 42: Bắt được rồi nhé, con chó đen to bự kia
Chương 43: Ân Vô Chấp, lợi hại thật đấy
Chương 44: Ngươi nói đi, ngươi thích trẫm đúng không
Chương 45: Ân Vô Chấp muốn đi
Chương 46: Đại la thiên thượng nguyệt mông lung, kỵ mã thượng hư không
Chương 47: Đến cả một con chó còn yêu cuộc sống hơn ngươi
Chương 48: Bách quan cầu khẩn, mau chóng lập hậu
Chương 49: Bị thương rồi, đau lắm
Chương 50: Hôm nay ăn tám miếng rau và một miếng thịt!
Chương 51: Tình cảm không cần lí do
Chương 52: Trẫm không muốn thấy ngươi chảy máu
Chương 53: Dù người có sa sút tinh thần đến nỗi không còn lí do nào để sống
Chương 54: Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành
Chương 55: Chuyện cũ của nguyên chủ
Chương 56: Trời ơi, vì Thế tử mà bệ hạ...
Chương 57: Mẫu thân không tốt bằng Ân Vô Chấp
Chương 58: Tiểu biểu đệ
Chương 59: Y nửa nằm nửa ngồi, đợi đến chỗ khúc quanh
Chương 60: Trong chùa cấm ăn mặn
Chương 61: Mộ tổ nhà Thế tử gia lại bốc khói xanh rồi!
Chương 62: Hoàng đế mì sợi hết nghiêng bên này rồi lại ngả bên khác
Chương 63: Thần đâu phải kẻ không biết nghĩ cho đại cục
Chương 64: Cho cơ thể vô dụng này về với cõi chết đi thôi
Chương 65: Trẫm muốn an giấc tại đây
Chương 66: Bị Ân Vô Chấp trả thù
Chương 67: Bệ hạ, chuyện này, không phải bạ ai cũng nói được đâu
Chương 68: Can đảm hơn người. Ý chí kiên định. Hổ thẹn biết bao.
Chương 69: Bệ hạ nói lại lần nữa đi
Chương 70: Bệ hạ muốn mua đồ cho Thế tử
Chương 71: Khương Ngộ cũng biết giận cơ đấy
Chương 72: Ngọt lịm, miệng tứa đầy nước
Chương 73: Chẳng khác nào một thi thể chết không nhắm mắt
Chương 74: Nó dám ngủ ngay trước mắt Thái tử nước địch là cô đây
Chương 75: Cô muốn chữa trị cho nó
Chương 76: Trẫm nói, không được đụng vào hắn. Nghe không hiểu à.
Chương 77: Hình như người chưa bao giờ chủ động hôn ta
Chương 78: Thật là, lúc nào cũng phải khiến ta đau
Chương 79: Bệ hạ thơm quá
Chương 80: Bệ hạ thích mềm hay cứng?
Chương 81: Hồ ly tinh
Chương 82: Để ta hôn người đi
Chương 83: Người chính là Hoàng đế bệ hạ của ta
Chương 84: Ta không thích sống, nhưng ta rất vui
Chương 85: Y muốn được hạnh phúc nhiều hơn nữa, hạnh phúc như hôm nay vậy
Chương 86: Ngồi nghe nãy giờ rồi, có khát không?
Chương 87: Lí do được sinh ra
Chương 88: Ta đành nghe nó vậy
Chương 89: Giỏi nhỉ, giờ còn biết ăn trộm nữa
Chương 90: Ngon quá, thơm quá, mong chờ quá (Hết chính truyện)
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 2
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 3
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 4
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 5
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 6
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 7
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 8
Ngoại truyện: Những ngày tháng lười chảy thây ở thời hiện đại - 9
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 10
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 11
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 12
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 13
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 14
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 15
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 16
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 17
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 18
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 19
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 20
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 21
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 22
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 23
Ngoại truyện: Đại hôn - 1
Ngoại truyện: Đại hôn - 2

Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 1

11K 978 212
Da sleepyryal

Edit: Ryal

Cuối tháng tám, gần tới ngày khai giảng, các phụ huynh chuẩn bị đưa con đến trường đều thấy hoang mang.

Khương Ngộ đang được bảo mẫu ôm vào lòng, uể oải nhìn vở hài kịch trước mắt.

Người mẹ kiếp này của y đang nổi giận: "Tự kỉ cái gì, anh có phải giáo viên không đấy? Có biết ăn nói không vậy?".

Tiếng ồn ào khiến hiệu trưởng cũng phải chú ý, thầy giáo kia đỏ mặt, vẫn đang giải thích: "Nhưng ban nãy tôi đùa giỡn với đứa bé này biết bao nhiêu lâu mà em ấy chẳng thèm lên tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái...".

Mẹ y nói: "Anh lớn đầu rồi mà không biết tự tìm nguyên nhân trên người mình đi, há mồm ra là bảo con tôi tự kỉ, có bằng chứng không? Không có bằng chứng mà nói bậy bạ là tôi kiện anh đấy, đừng tưởng trẻ con thì không có nhân quyền".

Hiệu trưởng nói: "Xin hãy bình tĩnh đi ạ".

"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, bắt anh ta xin lỗi con tôi ngay".

Có người thì thầm: "Chỉ là đứa trẻ con thôi mà...".

"Trẻ con thì sao?". Mẹ Khương biện luận bằng lí lẽ. "Trẻ con thì mấy người cũng không thể nói linh tinh được, con mấy người tự kỉ là chuyện của mấy người, con tôi không tự kỉ, tôi phải bảo vệ danh tiếng của nó".

"Cô ăn nói kiểu gì đấy". Phụ huynh vừa thì thầm bất mãn lên tiếng. "Cô bảo con ai có vấn đề?".

"Con ai có vấn đề người đó tự biết, con tôi thì không, nó là một đứa trẻ hoàn thiện, tôi yêu cầu anh thầy giáo không biết giữ mồm giữ miệng này xin lỗi một câu thì có làm sao?".

Vở hài kịch tiếp diễn.

Khương Ngộ: ".".

"Cẩm Văn, Cẩm Văn". Một giọng nói êm ái vang lên, một người phụ nữ xinh đẹp dắt một đứa bé khác bước tới. "Có chuyện gì thế?".

Thường Cẩm Văn nhìn đứa bé kia, bước tới rồi ôm nhóc lên trước mặt Khương Ngộ, vội vàng nói: "A Ngộ, con nhìn này, A Chấp tới rồi. Sau này con sẽ học cùng lớp với A Chấp đấy, có vui không?".-

Khương Ngộ: ".".

Thường Cẩm Văn lúc lắc Ân Vô Chấp, nhóc liếc Khương Ngộ một cái như bố thí, tức giận nói bằng giọng non nớt: "Mi vui không kìa".

Khương Ngộ nhìn nhóc.

Rồi y vươn cái móng vuốt nhỏ ra.

Ân Vô Chấp biết nhóc tồi kia rất thích bám lấy mình, dì Thường còn bảo có cảm giác không thấy mình thì nó ngủ không ngon cơ. Nhóc hếch mặt, sau đó...

Bị nhéo tai.

Ân Vô Chấp: "... Bỏ, bỏ tay ra!".

Khương Ngộ dồn hết sức vào bàn tay: "Đừng có học thói hư".

"Gào". Tai Ân Vô Chấp bị nhéo đỏ bừng, nhóc giơ tay đánh y. Thường Cẩm Văn nhanh chóng thả nhóc xuống, lơ đẹp ánh mắt đầy dò xét của mẹ Ân, hất cằm: "Trẻ tự kỉ có biết trêu bạn cùng trang lứa không?".

Khương Ngộ nhéo tai Ân Vô Chấp một lần đã mệt sắp chết, nhóc thì nhảy nhảy bên chân bảo mẫu, cuối cùng chỉ nhận được một dấu giày của nhãi con đang say ngủ kia ịn lên mặt. Nhóc hung dữ nói: "Mi có giỏi thì xuống đây xem ta có đánh mi ngã ngửa ra không!".

Khương Ngộ mặc kệ nhóc.

Y còn đang hối hận, hối hận vì ngày ấy hứa hẹn linh tinh để dỗ Ân Vô Chấp vui. Cái gì mà nếu có kiếp thứ ba vẫn mong mình giữ được kí ức và yêu thương Ân Hoàng hậu?

Phản ứng của Ân Vô Chấp lúc đó là: Được cưng mà sợ.

"Bệ hạ nói thật chứ?".

"Nếu ngươi cảm thấy ta không tôn trọng ngươi...".

"Không đâu". Ân Vô Chấp đáp mà chẳng hề do dự. "Người chủ động đối xử tốt với ta, ta mong còn chưa được".

Thế mà chuyện chưa ra đâu vào đâu y đã thấy tuyệt vọng rồi.

Ân Vô Chấp không có trí nhớ của kiếp trước, mọi hành động đều giống nít ranh, chính Tang Phê cũng chẳng biết phải mất bao lâu để nhóc thích mình rồi chiều chuộng mình như trước nữa.

... Nhưng cái y hối hận nhất là đã hứa trải qua kiếp sau cùng Ân Vô Chấp.

Rõ ràng y và Ân Vô Chấp có thể kéo dài nhân quả từ kiếp thứ nhất, vượt Lan Hải, đắc đạo thành tiên. Quay lại thế gian này làm gì cơ chứ.

Đúng là phải tội.

Kiếp này y và Ân Vô Chấp sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng có lẽ bởi Khương Ngộ lười nên bò ra chậm, sinh muộn hơn Ân Vô Chấp nửa tiếng đồng hồ – đương nhiên Khương Ngộ còn lâu mới chịu thừa nhận.

Mà thôi. Lúc bị bảo mẫu bế đi Khương Ngộ còn uể oải nghĩ, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, lười được lúc nào hay lúc đó vậy. Còn vụ yêu thương, nếu kiếp này không làm được thì đợi thành tiên rồi làm.

Cũng có lẽ vì duyên máu mủ chưa đứt nên kiếp này y trở thành con của Văn Thái hậu, mẹ Ân Vô Chấp thì vẫn là Định Nam Vương phi, khác với kiếp trước ở chỗ Định Nam Vương phi và Văn Thái hậu không phải chị em ruột mà là bạn thân.

Hai nhà Khương Ân thân thiết, nghĩa là y có rất nhiều cơ hội gặp mặt Ân Vô Chấp.

Thế là tối ấy, Khương Ngộ đang co người xem hoạt hình trên sô pha thì Ân Vô Chấp lạch bạch chạy tới.

Nhãi con đặt mông xuống, hung dữ túm tai y.

Khương Ngộ bị túm ngã lăn quay, đè lên người nhóc.

Ân Vô Chấp: "Mi tránh ra cho ta!".

Nói gì thì nói, đúng là Ân Vô Chấp hồi còn bé rất xinh, xinh như con gái, dù có hơi nóng nảy.

"Ngồi dậy ngồi dậy". Ân Vô Chấp lại đẩy y, Khương Ngộ tiếp tục ườn ra trên người nhóc, nhóc con vẫn còn bé nên bướng bỉnh nhéo tai y.

Tai trẻ con vừa mềm vừa mỏng, bị nhéo rất đau.

Khương Ngộ xoắn xuýt chẳng biết có nên òa khóc hay không.

Khóc thì mệt, không khóc thì đau.

Cuối cùng y chọn nửa vời, làm cái mặt muốn khóc mà không khóc được.

Ân Vô Chấp ba tuổi chưa trải sự đời, phát hiện y đang rưng rưng nước mắt thì vội vàng rụt tay.

"Lúc, lúc mi nhéo tai ta ta có khóc đâu". Nhóc bất an nhìn các phụ huynh đang cười nói bên cạnh, lại nhìn cái đầu đè trên người mình. Khương Ngộ ủ ê nói: "Ân Vô Chấp, hư".

"Ai, ai hư".

Đúng lúc này Thường Cẩm Văn bưng hoa quả và đồ ăn vặt tới cho hai đứa, Ân Vô Chấp giơ tay che cái tai bị nhéo đỏ lừ của Khương Ngộ như phản xạ có điều kiện, chột dạ cúi đầu: "Con cảm ơn dì".

Thường Cẩm Văn rất yên tâm về nhóc, cô ngồi xuống bên cạnh: "Dì vừa nói chuyện với mẹ con rồi, sau này mình chọn một nhà trẻ khác tốt hơn rồi con học chung với A Ngộ nhé, được không?".

Đương nhiên Ân Vô Chấp không muốn học chung với Khương Ngộ.

Nhãi con này cứ đần đần, đến tuổi này rồi mà bước đi còn loạng chà loạng choạng, bao nhiêu món không biết ăn, nói thì chưa sõi, lỡ đâu học chung mình cũng hóa đần theo thì sao.

Nhưng cảm nhận được cái tai bị nhéo của Khương Ngộ nong nóng dưới tay mình, nhóc vẫn ngoan ngoãn đáp lời để Thường Cẩm Văn mau rời đi: "Dạ".

"Bé ngoan". Thường Cẩm Văn xoa đầu nhóc. "Con lớn hơn A Ngộ nên nhớ chăm sóc nó nhé".

Nhắc tới chuyện lớn hơn Khương Ngộ là máu ăn thua của Ân Vô Chấp lại nổi lên, nhóc gật đầu: "Dạ!".

Thường Cẩm Văn vừa đi Ân Vô Chấp đã buông tay, nghiêm trang nói: "Ta lớn hơn mi, mi phải gọi là anh".

"Ăn".

Ân Vô Chấp nhíu mày: "Anh".

"Ăng".

"Anh".

"Ang".

Ân Vô Chấp: "...".

Nhóc bất đắc dĩ nói: "Mi ngốc thật đấy".

Khương Ngộ: ".".

Nhóc cầm lấy một thanh sô cô la trên bàn rồi dùng răng xé vỏ, có mấy mẩu vụn rơi bên mép Khương Ngộ, y liếm môi, vụn sô cô la ngọt ngào tan trên đầu lưỡi.

Ân Vô Chấp cắn một miếng to rồi cúi đầu hỏi: "Ăn không?".

"Ừm".

Nhóc cầm một thanh mới đưa cho y: "Tự bóc".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp lại còn bảo y tự bóc sô cô la cơ đấy.

Khương Ngộ rất sầu.

Ân Vô Chấp không yêu y nữa rồi.

Khi ấy Khương Ngộ mới mơ màng nhận ra: mình thực sự đã thất tình.

Đến đêm, ba Khương ngồi đầu giường đọc truyện cho y.

Khương Ngộ nghe câu chuyện về khủng long nhỏ không thể không chia xa khủng long lớn, nghĩ đến hình ảnh Ân Vô Chấp vô tình vô nghĩa vứt thanh sô cô la chưa mở vào tay mình, đi ngủ trong buồn bực.

Dù Khương Ngộ mới ba tuổi đã phải trải qua cảm giác thất tình mà người lớn cũng chẳng chịu được, nhưng y không thể không tiếp tục cuộc đời này. Chẳng bao lâu sau y bị đưa vào nhà trẻ toàn đám nít ranh.

Sau đó y lại bị bạn trai cũ đả kích nặng nề.

Nhà trẻ chơi trò bắt khăn tay.

Ai không bắt được thì phải biểu diễn văn nghệ.

Ân Vô Chấp cố tình nhét khăn tay vào sau lưng y.

Khương Ngộ: ".".

Biểu diễn văn nghệ thì chịu, cùng lắm đọc một bài thơ thôi, thế là Khương Ngộ đã nhượng bộ lắm rồi.

Y đọc một bài vịnh quế.

Giáo viên ngớ cả người.

Tuy phát âm chưa sõi, nhưng có mấy giáo viên còn chưa từng nghe bài thơ y đọc!

Ân Vô Chấp cũng ngớ cả người.

Nhóc không ngờ tên nhãi đần Khương Ngộ lại trở thành thiên tài chỉ sau trò bắt khăn tay.

Đến chiều hai đứa ngồi chung xe về nhà, Ân Vô Chấp nhích sát lại gần y, nhìn y từ trên xuống dưới một lượt: "Sao mà mi lại biết đọc thơ".

Khương Ngộ bị tổn thương quá nhiều rồi, y không muốn nói chuyện với nhóc.

Ân Vô Chấp lấy một viên kẹo sữa to đùng ra khỏi cặp sách, giơ ra trước mặt y.

Khương Ngộ vẫn không thèm để ý tới nhóc.

"Ta bóc cho mi nè". Ân Vô Chấp chu đáo lột vỏ kẹo, đưa đến bên miệng y. "Ăn không".

Kẹo sữa to quá, muốn ăn cũng phải há miệng rõ to, mệt, Khương Ngộ lè lưỡi liếm một cái.

Ân Vô Chấp nói: "Ăn hết đi".

Khương Ngộ im lặng nhìn nhóc.

Ân Vô Chấp lại nói: "Kẹo mi liếm rồi ai mà thèm".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp đúng là đồ độc ác, còn nói không thèm ăn kẹo y đã liếm nữa.

Khương Ngộ không nói chuyện với nhóc, cũng chẳng ăn kẹo của nhóc.

Ân Vô Chấp nhí cau mày, vứt chẳng được mà giữ cũng không xong, đành dùng vỏ kẹo gói lại thật kĩ rồi nhét vào tay y: "Thế lúc nào mi thích thì ăn".

Cũng có thể do thầy cô đã khen Khương Ngộ là thiên tài nhí nên Ân Vô Chấp bắt đầu nỗ lực để ganh đua với y.

Lúc Khương Ngộ nằm ườn ở nhà trẻ, nhóc tô tô vẽ vẽ. Lúc Khương Ngộ nằm ườn ở nhà, nhóc học thơ. Lúc Khương Ngộ được cha mẹ ôm ra ngoại thành đang nằm ườn, nhóc đăng kí một lớp dạy võ nhi đồng.

Chỉ vài năm sau, cha mẹ Khương Ngộ đã than thở: "Con thấy thằng bé nhà họ Ân chưa, vừa giỏi vừa chăm, con cũng phải giữ vững tinh thần đấy nhé".

Khương Ngộ: ".".

Y đã muốn nhảy thẳng tới lúc chết rồi.

Y chậm rãi về phòng mở sổ.

Cho Ân Vô Chấp thêm một dấu tích nữa.

.

Đến khi lên trung học cơ sở, hai đứa đã có thể tự đi học – dù Khương Ngộ thì đã quen được xe đưa đi đón về. Y ngáp một cái rồi về phòng nằm ườn ra trên bàn học.

Hơn mười năm cuộc đời đã giúp y nhận thức được sâu sắc những cái khó của người hiện đại, mệt hơn Hoàng đế thời phong kiến nhiều. Ít nhất hồi đó Khương Ngộ được ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, giờ thì sáng nào y cũng phải tới lớp từ sớm.

... Lại còn không có Ân Vô Chấp giúp mặc quần áo nữa.

Y vừa nghĩ vừa nâng mắt, đúng lúc Ân Vô Chấp đeo cặp sách bước tới.

Cậu đã cắt tóc ngắn và cao hơn, trông sạch sẽ gọn gàng.

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp liếc y, ngồi xuống bên cạnh rồi cau mày: "Lại không ngon giấc à?".

".".

"Tôi thấy cậu chỉ hào hứng nhất vào ngày nghỉ thôi". Ân Vô Chấp lấy sữa bò trong cặp sách ra đưa y. "Ầy, gọi điện thoại thì không chịu bắt máy. Mẹ cậu bảo tôi mang cho cậu, cậu chưa ăn quà vặt đúng không?".

Khương Ngộ: ".".

Ân Vô Chấp lườm y, cắm ống hút vào rồi lại đặt hộp sữa xuống: "Còn nóng, uống nhanh lên".

"A...".

"Tự uống".

Khương Ngộ ngậm miệng.

Cuối cùng Ân Vô Chấp dùng một tay lật sách, tay còn lại cầm hộp sữa mớm vào miệng y: "Uống nhanh lên, thầy đến lớp bây giờ".

Khương Ngộ hút một ngụm: "Bỏng".

Ân Vô Chấp không thèm ngẩng đầu: "Bỏ ống hút ra rồi xé miệng cho nguội nhanh hơn tí".

Khương Ngộ: ".".

Bạn trai cũ càng ngày càng quá đáng.

Lại còn bảo y tự xé miệng hộp sữa nữa.

Rốt cuộc có biết làm thế mệt chừng nào không.

Khương Ngộ quyết định không uống.

Ân Vô Chấp bèn nhấc hộp sữa lên, rút ống hút ra, xé miệng hộp.

Khương Ngộ đang chuẩn bị há miệng.

Ân Vô Chấp ngẩng đầu, uống hết veo.

Cậu liếm môi.

Cậu nhíu mày: "Quen thói đi".

".".

Hơn mười năm rồi, lẽ ra y phải quen với việc Ân Hoàng hậu đã không còn là Ân Hoàng hậu chứ.

Sầu quá, không kìm lòng được.

Lời tác giả:

Tang Phê: Chia tay rồi là hết yêu ta.

A Chấp: ???

Continua a leggere

Ti piacerà anche

654K 28.2K 92
CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM Tác giả: Hạ Quân Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cách biệt tuổi tác, ngọt sủng, HE Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặ...
59.3K 5.5K 63
Tên truyện: Đừng học tiến sĩ, sẽ hết độc thân Tác giả: Llosa Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, niên thượng, ngọt, HE. Số chương: 61 chương + ngoại truyện. ...
1.2M 143K 194
Thiết lập của lốp xe dự phòng hỏng rồi Tác giả: Miêu Bát Tiên Sinh Thể loại: Đam mỹ, tình cảm, xuyên nhanh, hệ thống, chủ thụ, nhẹ nhàng, 1v1, HE Độ...
1M 69.8K 200
Tác giả: Đông Phương Bộ Số chương: 213 Nguồn QT: wikidth Văn án gốc: Kỳ Thanh biết được Lục Uyển Đình - Tập Đoàn Lục Thị muốn thu mua công ty nhà cô...