[ĐM/DONE] Cuộc sống hàng ngày...

By sleepyryal

1.2M 134K 21.3K

Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Cung đình hầu tước, Thiên chi kiêu tử, Niên hạ, Ngọt, Thụ lười không thiết sống muố... More

Giới thiệu
Chương 1: Trần ái khanh có cam lòng rời khỏi trẫm không?
Chương 2: Nam thì có sao, trẫm thích hắn
Chương 3: Đây là đạo hầu vua ngươi phải học đó
Chương 4: Ân Vô Chấp, ngươi đúng là đồ dốt nát
Chương 5: Thế mà hắn lại sợ đến mức này
Chương 6: Nếu cho y ăn món khác thì sao?
Chương 7: Vậy bệ hạ đừng sợ nhé
Chương 8: Ân Vô Chấp, ngươi đúng là người tốt
Chương 9: Tang Phê đã cố gắng lắm rồi
Chương 10: Tên này là chủ nợ của mình đấy à
Chương 11: Giảng dạy về cách phân ưu với bậc quân vương
Chương 12: Khương Ngộ khinh người quá đáng
Chương 13: Trẫm, đau bụng
Chương 14: Đây mới thực sự là niềm hạnh phúc thuộc về Tang Phê
Chương 15: Ai dám nhẫn tâm đập nát chút ảo tưởng nhỏ nhoi của một người mẹ đây?
Chương 16: Cũng dễ thương đến kì lạ
Chương 17: Bàn chuyện ở ngự thư phòng
Chương 18: Đó là huân chương đàn ông đấy, hắn có không?
Chương 19: Thả trẫm ra
Chương 20: Đây chính là sự yêu thích của người ư?
Chương 21: Có cách gì để khiến y trông có sức sống hơn không nhỉ?
Chương 22: Ân Thế tử xả thân vì nghĩa
Chương 23: Vứt cao hương
Chương 24: Bảo ngươi làm đòn bẩy tôn lên chứ có bảo ngươi vượt mặt đâu
Chương 25: Ân Vô Chấp chính là tất thảy của Khương Ngộ
Chương 26: Trẫm muốn để lại tiếng xấu muôn đời
Chương 27: Không thể để y tiếp tục sa đọa thế này được
Chương 28: Thần đâu phải không biết tức giận
Chương 29: Xung quanh trở thành tối đen
Chương 30: Mặt đất chưa đủ cho ngươi nhảy à?
Chương 31: Nhất định là trẫm sai rồi
Chương 32: Trẫm muốn được dỗ ngủ cơ
Chương 33: Không giết hôn quân thì khó mà rửa sạch mối nhục ngày hôm nay
Chương 34: Sao trên đời lại có loại người thế này cơ chứ
Chương 35: Trẫm muốn ép cưới Thu Vô Trần
Chương 36: Để Trần ái khanh thế chỗ Ân Thú
Chương 37: Dùng sắc đẹp để quyến rũ
Chương 38: Mơ thấy một con chó đen to bự
Chương 39: Tương Vương có dục vọng chiếm hữu siêu mạnh
Chương 40: Dạ minh châu trong bóng tối
Chương 41: Tang Phê ăn một miếng thịt!!!
Chương 42: Bắt được rồi nhé, con chó đen to bự kia
Chương 43: Ân Vô Chấp, lợi hại thật đấy
Chương 44: Ngươi nói đi, ngươi thích trẫm đúng không
Chương 45: Ân Vô Chấp muốn đi
Chương 46: Đại la thiên thượng nguyệt mông lung, kỵ mã thượng hư không
Chương 47: Đến cả một con chó còn yêu cuộc sống hơn ngươi
Chương 48: Bách quan cầu khẩn, mau chóng lập hậu
Chương 49: Bị thương rồi, đau lắm
Chương 50: Hôm nay ăn tám miếng rau và một miếng thịt!
Chương 52: Trẫm không muốn thấy ngươi chảy máu
Chương 53: Dù người có sa sút tinh thần đến nỗi không còn lí do nào để sống
Chương 54: Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành
Chương 55: Chuyện cũ của nguyên chủ
Chương 56: Trời ơi, vì Thế tử mà bệ hạ...
Chương 57: Mẫu thân không tốt bằng Ân Vô Chấp
Chương 58: Tiểu biểu đệ
Chương 59: Y nửa nằm nửa ngồi, đợi đến chỗ khúc quanh
Chương 60: Trong chùa cấm ăn mặn
Chương 61: Mộ tổ nhà Thế tử gia lại bốc khói xanh rồi!
Chương 62: Hoàng đế mì sợi hết nghiêng bên này rồi lại ngả bên khác
Chương 63: Thần đâu phải kẻ không biết nghĩ cho đại cục
Chương 64: Cho cơ thể vô dụng này về với cõi chết đi thôi
Chương 65: Trẫm muốn an giấc tại đây
Chương 66: Bị Ân Vô Chấp trả thù
Chương 67: Bệ hạ, chuyện này, không phải bạ ai cũng nói được đâu
Chương 68: Can đảm hơn người. Ý chí kiên định. Hổ thẹn biết bao.
Chương 69: Bệ hạ nói lại lần nữa đi
Chương 70: Bệ hạ muốn mua đồ cho Thế tử
Chương 71: Khương Ngộ cũng biết giận cơ đấy
Chương 72: Ngọt lịm, miệng tứa đầy nước
Chương 73: Chẳng khác nào một thi thể chết không nhắm mắt
Chương 74: Nó dám ngủ ngay trước mắt Thái tử nước địch là cô đây
Chương 75: Cô muốn chữa trị cho nó
Chương 76: Trẫm nói, không được đụng vào hắn. Nghe không hiểu à.
Chương 77: Hình như người chưa bao giờ chủ động hôn ta
Chương 78: Thật là, lúc nào cũng phải khiến ta đau
Chương 79: Bệ hạ thơm quá
Chương 80: Bệ hạ thích mềm hay cứng?
Chương 81: Hồ ly tinh
Chương 82: Để ta hôn người đi
Chương 83: Người chính là Hoàng đế bệ hạ của ta
Chương 84: Ta không thích sống, nhưng ta rất vui
Chương 85: Y muốn được hạnh phúc nhiều hơn nữa, hạnh phúc như hôm nay vậy
Chương 86: Ngồi nghe nãy giờ rồi, có khát không?
Chương 87: Lí do được sinh ra
Chương 88: Ta đành nghe nó vậy
Chương 89: Giỏi nhỉ, giờ còn biết ăn trộm nữa
Chương 90: Ngon quá, thơm quá, mong chờ quá (Hết chính truyện)
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 1
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 2
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 3
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 4
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 5
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 6
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 7
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 8
Ngoại truyện: Những ngày tháng lười chảy thây ở thời hiện đại - 9
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 10
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 11
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 12
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 13
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 14
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 15
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 16
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 17
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 18
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 19
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 20
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 21
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 22
Ngoại truyện: Những tháng ngày lười chảy thây ở thời hiện đại - 23
Ngoại truyện: Đại hôn - 1
Ngoại truyện: Đại hôn - 2

Chương 51: Tình cảm không cần lí do

10K 1.1K 149
By sleepyryal

Edit: Ryal

Ân Vô Chấp cứ tưởng nếu nói lời này với Khương Ngộ, ít nhiều gì y cũng sẽ để tâm, chẳng ngờ y lại không có chút phản ứng nào.

Khương Ngộ cũng tưởng nếu kể rằng mình muốn xây cung điện cho Ân Vô Chấp, hắn sẽ làm ầm ĩ lên, chẳng ngờ hắn lại chẳng thèm liếc y đến một cái.

Cả hai đều có hơi thất vọng.

Ân Vô Chấp còn định bắt Khương Ngộ đi dạo thêm hai vòng nữa cơ, nhưng thấy y nói mỗi một câu mà đã mệt bở hơi tai thì đành tạm thời bỏ qua.

Chớp mắt đã đến tối, trước giờ ngủ, một thái giám trẻ với khuôn mặt thanh tú bước vào: "Bẩm bệ hạ, nô tài tới đưa trà an thần cho người".

Ân Vô Chấp bước đến, thái giám kia lại mỉm cười: "Thế tử điện hạ đang bị thương, cứ để nô tài đút cho bệ hạ ạ".

Cậu ta đi vòng qua người hắn, chu đáo lấy thìa ra đút cho Khương Ngộ.

Mi tâm Ân Vô Chấp giật một cái, nhìn nụ cười mỉm của kẻ kia: "Bệ hạ ơi, có nóng không?".

Khương Ngộ ừm một tiếng, tiếp tục há miệng.

Ân Vô Chấp hỏi Tề Hãn Miểu đứng bên cạnh: "Từ bao giờ bệ hạ phải uống trà an thần vào buổi tối?".

"Cũng mới bắt đầu dạo này thôi ạ". Lão đáp. "Ý Nhân Nhi là con nuôi mới nhận của Tần công công trong cung Thái hoàng thái hậu, ngoan ngoãn lắm, ngày nào cũng tới đưa trà, bệ hạ cũng thích mùi đó nên giữ cậu ấy lại".

Ý Nhân Nhi.

Tên tuổi kiểu gì thế, không thấy mắc ói à.

Ý Nhân Nhi đút Khương Ngộ một thìa rồi dùng ống tay áo chấm nhẹ lên khóe môi ướt át kia, lại đút thêm một thìa, lại chấm một chút, chấm từ khóe miệng bên này đến khóe miệng bên kia, ai không biết còn tưởng thiên tử rách miệng hoặc cậu ta rảnh rỗi quá hóa rồ.

"Bệ hạ ơi, sao rồi, còn nóng không ạ?".

Hỏi câu này mấy lần rồi đó.

"Hôm nay bệ hạ còn tuấn tú hơn hôm qua nữa, người uống chén trà này rồi ngủ thật ngon nhé, đến mai da dẻ sẽ trong veo như nước, tất nhiên lại càng thêm đẹp".

Tên nô tài mắt mù này.

"Ngày mai không phải lâm triều, nếu bệ hạ thích thì nô tài lại đưa bệ hạ đi chơi xích đu nhé, được không?".

Nghĩa là trong suốt khoảng thời gian hắn đi, Khương Ngộ lại còn được tên kia đẩy xích đu giúp?

Có lẽ Khương Ngộ cũng nhớ ra, nên y lại ừ một tiếng.

Lại còn ừ nữa.

Vết thương của Ân Vô Chấp bắt đầu nhoi nhói rồi.

Hắn sầm mặt hỏi: "Ngày nào cậu ta cũng tới đây à?".

"Không đâu ạ". Tề Hãn Miểu đáp. "Miệng Ý Nhân Nhi ngọt như mật, Thái hoàng thái hậu nghe nói cậu ấy rất được quý mến, như hạt dẻ cười vậy, nên mới đặc biệt phái cậu ấy tới đây đưa trà an thần cho bệ hạ".

Hạt dẻ cười à, có khác gì mật ong trộn với nhựa cây không, đặc quánh đến độ hai lá phổi bị bít lại luôn mất.

"Điện hạ có điều chưa biết, dạo gần đây Thái hoàng thái hậu và Văn Thái hậu còn sai người dàn dựng và tập luyện hát múa để giải sầu cho bệ hạ cơ". Tề Hãn Miểu thở dài. "Tiếc là bệ hạ muốn lập Thu Vô Trần làm Hoàng hậu nên Thái hoàng thái hậu giận lắm, nếu không thì hai ngày nay đã xong xuôi rồi".

Lão vừa dứt lời thì một bóng người bỗng lóe qua trước mắt, chỉ mới giây tiếp theo, tiếng chén sứ vỡ tan tành đã vang lên.

Tề Hãn Miểu run rẩy, ngớ người nhìn.

Ân Vô Chấp giơ tay bóp cổ thái giám kia mà nhấc lên, khí thế khiếp người, giọng nói âm u như ma quỷ: "Ngươi vừa làm gì?".

Hai chân thái giám kia lơ lửng trên không trung, mặt tím hồng, gần như không thở nổi: "Nô tài, nô tài chỉ muốn thử nhiệt độ cho bệ hạ thôi...".

"Cái miệng bẩn thỉu của ngươi mà cũng xứng à". Ân Vô Chấp nổi sát khí, bàn tay đột nhiên siết chặt, Tề Hãn Miểu giật mình xông tới: "Điện hạ, điện hạ không được làm thế đâu, đây là người trong cung Thái hoàng thái hậu, điện hạ...".

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ cũng ra lệnh. "Buông tay".

Cái tên này, sao còn giống hôn quân hơn cả y thế.

Thái giám trẻ bị Ân Vô Chấp quăng xuống đất, chiếc ghế bị đụng mạnh tới nỗi trượt đi, tạo ra những âm thanh rất chói tai.

Khương Ngộ nghe hắn nói: "Cút".

Tề Hãn Miểu vội vàng đỡ cậu ta ra ngoài. Còn Khương Ngộ thì nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình: "Ngươi lại lên cơn gì thế".

Ân Vô Chấp quay lại đối diện với y: "Loại người nào cũng dùng miệng nếm trà của ngươi được hay sao, ngươi không thấy gớm à".

Khương Ngộ nói: "Ngươi đừng có cậy sủng sinh kiêu".

Cậy sủng sinh kiêu. Ân Vô Chấp oán hận nhìn y: "Ở chỗ ngươi, ta có được sủng ái hay sao?".

Vừa hay lúc Ý Nhân Nhi ra ngoài thì Trần Tử Diễm bước tới, hắn ta bèn hỏi: "Có chuyện gì thế kia?".

Tề Hãn Miểu tiễn thái giám kia đi rồi mới kể lại cho Trần Tử Diễm, do dự nói: "Lần này quay lại, quả thực dường như Thế tử điện hạ đã biến thành một người khác".

Trần Tử Diễm động viên: "Hẳn A Chấp cũng chỉ lo cho sự an nguy của bệ hạ, ai mà biết được trong miệng thái giám đó có giấu gì hay không".

Tề Hãn Miểu đáp: "Nhưng đó là người của Thái hoàng thái hậu mà".

"Tốt nhất cứ nên cẩn thận thì hơn".

Trong điện Thái Cực yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi. Trần Tử Diễm bước vào, sai người dọn dẹp những mảnh vỡ trên đất, Ân Vô Chấp thì đanh mặt ngồi xuống ghế dựa.

"Sao rồi, vết thương của đệ lại phát tác đúng không?". Hắn ta không nhắc tới chuyện ban nãy. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mặt Ân Vô Chấp mới thoáng giãn ra: "Không sao, một tay là đủ để tóm tên kia rồi".

"Hôm nay đệ cứ nghỉ ngơi đi, để Tề công công lo liệu".

Chẳng mấy khi Khương Ngộ thấy hai người xuất hiện một lúc, y bèn nói: "Đêm nay Trần ái khanh...".

Ân Vô Chấp giơ tay, xua hết đống ấm chén bằng ngọc trên bàn xuống đất.

Khương Ngộ đợi đến khi mọi tiếng động dừng rồi mới bình tĩnh tiếp tục: "Ở lại thị tẩm đi".

Ân Vô Chấp thẳng thừng kéo Trần Tử Diễm ra ngoài, hắn ta loạng choạng bước theo, mãi mới đứng vững được, bất đắc dĩ nói: "Thực ra bệ hạ chỉ muốn kích thích đệ thôi, chứ trong lúc đệ đi người chưa bao giờ gọi ta đến thị tẩm".

"Sao người phải kích thích ta?".

"... Ta cũng không biết". Bảo thiên tử thích Ân Vô Chấp thì đúng là Trần Tử Diễm không nhìn ra, nhưng bảo y không thích thì cách đối xử lại rất đặc biệt.

Hiển nhiên Ân Vô Chấp cũng biết vậy, nên hắn nói mà chẳng cần suy nghĩ: "Tối nay đệ sẽ chăm sóc người".

Trần Tử Diễm cố nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, lựa lời nhắc nhở: "Nếu có chuyện gì thì đệ phải nói rõ, chớ tự khiến bản thân vướng bận".

Đêm đến, Tề Hãn Miểu đang chuẩn bị sai người đưa thiên tử lên giường thì thấy Ân Vô Chấp bước tới, hắn dùng một tay ôm gọn Hoàng đế lười, nói bằng giọng không cần thương lượng: "Đêm nay để ta canh gác, ra ngoài hết đi".

Tề Hãn Miểu chần chừ nhìn Khương Ngộ, y vắt vẻo trên vai hắn, hơi thở mong manh: "Lui xuống hết đi".

Hôm nay Ân Vô Chấp thật khác với mọi ngày.

Có lẽ là yêu quá hóa hận đúng như tiên sinh đã kể, chẳng mấy khi hắn dữ thế này, Khương Ngộ cảm thấy mình phải cho hắn một cơ hội.

Tất cả đã đi hết, Ân Vô Chấp thả y xuống giường, Khương Ngộ cứ thế ngửa ra sau – một tiếng "cộc" vang lên, đầu y đập vào thành giường.

Thì ra là tại Ân Vô Chấp thả y gần đó quá.

Hắn nhíu mi, kéo Khương Ngộ nằm xuống, muốn nói gì rồi lại thôi.

Hắn thầm nghĩ: Đáng đời.

Khương Ngộ bị đụng đầu, ngơ ngẩn một chốc mới lên tiếng: "Đau".

Ân Vô Chấp chỉ đành ngồi bên giường, luồn năm ngón tay vào mái tóc, lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ gáy y.

Khương Ngộ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ân ái khanh lên giường ngủ đi".

Lúc này y đang gối lên lòng bàn tay Ân Vô Chấp, khuôn mặt cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, trông tinh xảo động lòng người như ngọc tạc.

Ân Vô Chấp hỏi: "Lại có ý đồ gì đây?".

Khương Ngộ cảm thấy hắn ở gần mình thì sẽ dễ ra tay hơn đôi chút, chỉ đáp: "Lại đây".

Ân Vô Chấp nhìn y một chốc, rụt tay về, yên lặng nằm xuống.

Khương Ngộ nhắm mắt đợi mãi mà chẳng thấy hắn làm gì, bèn mở mắt ra: "Trẫm muốn nhìn ngươi".

Ân Vô Chấp giơ tay xoay đầu y sang phía mình.

Đường nét gò má hắn cũng sắc sảo như được đẽo gọt bằng đao kiếm, vừa đẹp đẽ vừa ác liệt.

Nhưng khí chất thiếu niên thì chưa mất hẳn nên tổng thể khuôn mặt vẫn còn non nớt, như chưa nảy nở hoàn toàn vậy.

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ hỏi hắn. "Ngươi giận trẫm lắm phải không".

"Đúng".

Hắn không phủ nhận.

Khương Ngộ lại hỏi: "Ngươi hận trẫm lắm phải không".

"Đúng".

Khương Ngộ tiếp tục nói: "Ngươi thấy trẫm đê tiện đúng không".

"Đúng".

"Trẫm vô liêm sỉ".

"Đúng".

"Trẫm đáng chết".

"Đúng".

"Ngươi cực kì muốn giết trẫm".

Im lặng.

Ân Vô Chấp nói: "Ngủ đi".

Khương Ngộ thấy khó chịu: "Chẳng lẽ ngươi quên rồi? Trẫm đã hẹn gặp ngươi nhưng lại không đi, ngày ấy ngươi đợi cả đêm đúng không?".

Ân Vô Chấp mím môi, chớp mắt vài lần thật nhanh.

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ nói. "Trẫm đã phái người đi xem, ngươi cứ đứng mãi ở đó, lại còn khoác áo choàng trắng rồi đưa A Quế theo, sao ngươi lại ăn mặc như thế".

Mũi Ân Vô Chấp dần đỏ ửng, con ngươi rơm rớm nước mắt.

Khương Ngộ nói: "Ngốc chết đi được".

Ân Vô Chấp ngồi bật dậy...

"Không cho đi". Khương Ngộ nói tiếp. "Ban nãy ngươi còn nổi giận với một nô tài, thứ sẽ vào miệng trẫm thì liên quan gì tới ngươi".

"Vì ta thích ngươi". Cả người Ân Vô Chấp căng cứng, Khương Ngộ không nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn bất lực. "Vì ta thích ngươi nên không chịu được khi thấy kẻ khác thèm muốn ngươi, vì ta thích ngươi nên ngươi có thất hẹn cũng không sao cả, vì ta thích ngươi, nên dù ngươi có vô liêm sỉ, đê tiện, đáng trách, đáng giận, hay thậm chí là đáng chết, thì ta vẫn có thể tha thứ cho ngươi".

Khương Ngộ không hiểu nổi: "Trẫm xấu xa như thế, lại còn bắt nạt ngươi, sao ngươi còn thích trẫm".

Ân Vô Chấp không hé răng.

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ quậy lên, nếu Ân Vô Chấp cứ thích y thì y phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn thích? Y hỏi: "Sao ngươi lại thích trẫm".

Nếu biết lí do thì có thể giải quyết từ gốc rễ, vậy là hắn sẽ không còn thích y nữa.

"Ân Vô Chấp". Khương Ngộ dùng hết sức lực để gọi hắn. "Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp, ngươi trả lời...".

"Không có lí do".

Khương Ngộ tỏ vẻ mê man.

"Loại người như ngươi ấy à, toàn thân không tìm nổi một ưu điểm". Ân Vô Chấp nói. "Mọi chuyện ngươi đã làm với ta đều không đáng để ta thích".

"Ngươi thân là thiên tử mà không màng triều chính, bại hoại đến nực cười".

"Ngươi thân là tiểu bối mà không quan tâm tới chuyện Thái hoàng thái hậu bị người ta hạ độc, bè phái trong cung chia dăm bảy phe ngươi cũng không hỏi tới".

"Ngươi thân là quân chủ mà lại công khai hạ nhục, ngược đãi, trách phạt hạ thần, cố tình gây sự, không nghe lí lẽ".

"Ngươi thân là một con người...". Ân Vô Chấp gằn từng chữ. "Mà lười không muốn sử dụng miệng, tay, chân".

"Ngươi thậm chí chẳng xứng làm người".

"Ngươi tưởng ta thích ngươi vì ngươi tốt đẹp lắm hay sao?". Hắn cười khẩy. "Ngươi hi vọng ta sẽ tâng bốc những chỗ tốt của ngươi?".

"Nằm mơ đi". Ân Vô Chấp nói. "Ta thích ngươi, đơn giản chỉ vì ta ngu xuẩn, ta không có lòng tự trọng, ta bị đập đầu!".

Xung quanh chỉ còn tiếng thở của hắn và từng nhịp tim đang dộng thình thình trong lồng ngực.

Khương Ngộ ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi lâu sau mới hỏi: "Thế thì, bao người ngươi mới hết ngu xuẩn, có lòng tự trọng, không bị đập đầu?".

Ân Vô Chấp cười một tiếng.

Rồi lại tiếng thứ hai.

Hắn quay lại nhìn Khương Ngộ một lúc lâu, rồi đáp: "Tốt nhất ngươi đừng mong đợi ngày đó sẽ xảy ra".

"Bởi".

"Ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi".

Khương Ngộ vô thức nói: "Vậy thì đau lắm".

Ân Vô Chấp mím môi, hai mắt đen láy, giọt lệ bất ngờ tuôn rơi.

Hắn chật vật quay đi, bỏ ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại.

Điện Thái Cực chìm vào yên tĩnh một hồi lâu.

Khương Ngộ chậm rãi chống tay ngồi dậy.

Mái tóc dài rối tung, gương mặt tinh xảo dường như có hơi lạnh lẽo.

Y không ngốc.

Những lời Ân Vô Chấp nói cùng lắm chỉ là muốn giữ tôn nghiêm.

Chỉ có một câu là thật.

"Không có lí do".

Vạn sự đều có nhân quả, có nhân mới có quả, vậy nên tình cảm nhất định cũng có nguyên nhân.

Nhưng Ân Vô Chấp nói rất đúng, y chẳng có ưu điểm nào. Y không phải một Hoàng đế tốt, không phải một đứa con trai tốt, cũng không phải một đứa cháu ngoan, lại càng chẳng xứng được coi là người.

Trong lúc trôi nổi giữa hư vô, Khương Ngộ thường xuyên cảm thấy rất lạ: Sao mình phải tồn tại?

Đôi khi gặp phải đạo sĩ y cũng thấy lạ.

Một linh hồn cô độc chẳng có nửa phần lưu luyến thế gian, coi nhẹ tất cả vui buồn tan hợp. Gọi linh hồn là đã đánh giá cao y lắm rồi, dù sao linh hồn cũng nhờ có chấp niệm nên mới ở lại.

Y lẽ ra phải quay về hư vô từ lâu lắm, tan đi giữa đất trời từ xưa kia.

Ấy vậy mà y vẫn tồn tại, có ý thức, có suy nghĩ, chia sẻ chung một khoảng trời và nhìn ngắm chung một cảnh vật cùng hết thảy muôn loài.

Một linh hồn cô đơn chẳng có lí do để tồn tại, nhưng vẫn tồn tại.

Một tình cảm không có lí do để nảy sinh, nhưng vẫn nảy sinh.

Y nhìn đôi tay mình vén màn giường.

... Y giơ tay làm gì?

Đúng rồi.

Y muốn lau nước mắt cho Ân Vô Chấp.

Lời tác giả:

Tang Phê: Tiếc quá, thôi đợi lần sau.

A Chấp: Mơ đi!

Hắn sẽ không bao giờ khóc nữa!

Continue Reading

You'll Also Like

276K 1.4K 84
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...
79.6K 8.8K 79
Tên truyện: Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc || 《意外和敌国太子有了崽崽后》 Tác giả: Nhược Lan Chi Hoa || 若兰之华 Nguồn raw: https://www.jjwxc.net/o...
238K 7.8K 96
Tác giả: Khủng Long Xanh Thể loại: đam mỹ, ngược lúc đầu ngọt lúc sau, có H, HE, 1x1, ABO, AxO, học đường, sống lại, có con, có cảnh cưỡng ép quan hệ...
587K 40.6K 135
Tác phẩm: Hợp Cửu Bất Phân Tác giả: Ngư Sương Edit từ bản QT cùng tên của bạn ks1999___ Chân thành cảm ơn bạn rất nhiều. Editor: Money. Tốc độ edit:...