Truy kích hung án - Mạc Y Lai

By ndmot99

215K 16.5K 718

Tên gốc: Hung án truy kích/ 凶案追击 Tác giả: Mạc Y Lai/ 莫伊莱 Thể loại: Trinh thám Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Đ... More

Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
Q1.Chương 2: Thịt tươi
Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
Q1.Chương 4: Tìm xương
Q1.Chương 5: Đá bóng
Q1.Chương 6: Không quen thuộc
Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
Q1.Chương 12: "Hại người"
Q1.Chương 13: Trộm
Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
Q1.Chương 17: Không phối hợp
Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
Q1.Chương 20: Ủ rũ
Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
Q1.Chương 23: Tiêm phòng
Q1.Chương 24: Quá phiền phức
Q1.Chương 25: Xác định thân phận
Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
Q1.Chương 27: Bằng giả
Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
Q1.Chương 30: Bắt cá
Q1.Chương 31: Kể khổ
Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
Q1.Chương 35: Báo mộng
Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
Q1.Chương 37: Chút cọ xát
Q1.Chương 38: Giấu tài
Q1.Chương 39: Theo đuôi
Q1.Chương 40: Giải vây
Q1.Chương 41: Đi công tác
Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Q1.Chương 43: Sách lược
Q1.Chương 44: Căng da đầu
Q1.Chương 45: Tìm hiểu
Q1.Chương 46: Không nói thẳng
Q1.Chương 47: Ở lại
Q1.Chương 48: Tin đồn
Q1.Chương 49: Bị chặn lại
Q1.Chương 50: Đàn em
Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
Q1.Chương 52: Không nói thật giả
Q1.Chương 53: Chống đỡ
Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
Q1.Chương 57: Giả mạo
Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Q1.Chương 63: Không lựa lời
Q1.Chương 64: Giấu diếm
Q1.Chương 65: Nghi điểm
Q1.Chương 66 - 72
Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
Q2.Chương 6 - 10
Q2.Chương 11 - 15
Q2.Chương 16 - 20
Q2.Chương 21 - 25
Q2.Chương 26 - 30
Q2.Chương 31 - 35
Q2.Chương 36 - 40
Q2.Chương 41 - 45
Q2.Chương 46 - 50
Q2.Chương 51 - 55
Q2.Chương 56 - 60
Q2.Chương 61 - 65
Q2.Chương 66 - 70
Q2.Chương 71 - 75
Q2.Chương 76 - 81
Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
Q3.Chương 6 - 10
Q3.Chương 11 - 15
Q3.Chương 16 - 20
Q3.Chương 21 - 25
Q3.Chương 26 - 30
Q3.Chương 31 - 35
Q3.Chương 36 - 40
Q3.Chương 41 - 45
Q3.Chương 46 - 50
Q3.Chương 51 - 55
Q3.Chương 56 - 60
Q3.Chương 61 - 65
Q3.Chương 66 - 73
Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
Q4.Chương 7: Cọng cỏ
Q4.Chương 8: Xung đột
Q4.Chương 9: Khiêu khích
Q4.Chương 10: Mầm tai họa
Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
Q4.Chương 12: Lời mời
Q4.Chương 13: Vườn trường
Q4.Chương 14: Đường hóa học
Q4.Chương 15: Người gỗ
Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
Q4.Chương 17: Ân nhân
Q4.Chương 18: Nhật ký
Q4.Chương 19: Bắt nạt
Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
Q4.Chương 21: Hai thái cực
Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
Q4.Chương 25: Lên án
Q4.Chương 26: Ăn cướp
Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
Q4.Chương 28: Nhịp cầu
Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
Q4.Chương 31: Nguyền rủa
Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
Q4.Chương 34: Xin lỗi
Q4.Chương 35: Bù đắp
Q4.Chương 36: Chiến thuật
Q4.Chương 37: Sâu xa
Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
Q4.Chương 39: Thay đổi
Q4.Chương 40: Nhà nghèo
Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
Q4.Chương 44: Tự hại mình
Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
Q4.Chương 49: Người khởi xướng
Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
Q4.Chương 53: Hỗn chiến
Q4.Chương 54: Càn quấy
Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
Q4.Chương 56: Cặp sách
Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
Q4.Chương 58: Tìm kiếm
Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
Q4.Chương 60: Thêm phiền
Q4.Chương 61: Gặp đại vận
Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
Q4.Chương 63: Yêu cầu
Q4.Chương 64: Nhượng bộ
Q4.Chương 65: Bị giết
Q4.Chương 66: Xem mắt
Q4.Chương 67: Một tin nhắn
Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
Q4.Chương 69: Tự quyết định
Q4.Chương 70: Chất chống đông
Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
Q4.Chương 74: Đầu độc
Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
Q4.Chương 76: Manh mối
Q4.Chương 77: Trò hề
Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
Q4.Chương 79: Nhược điểm
Q4.Chương 80: Hung thủ
Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
Q5.Chương 2: Loạn đao
Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
Q5.Chương 5: Thuốc an thần
Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
Q5.Chương 7: Đào hoa
Q5.Chương 8: Ông chủ
Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
Q5.Chương 10: Một cái hộp
Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
Q5.Chương 13: Thanh danh
Q5.Chương 14: Người chửi rủa
Q5.Chương 15: Phẩm vị
Q5.Chương 16: Bạn học cũ
Q5.Chương 17: Bạn trai
Q5.Chương 18: Đánh phụ nữ

Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ

517 43 3
By ndmot99

"Làm gì đấy? Tôi không đi! Trời lạnh như vậy tôi không muốn ra ngoài!" Vừa nghe Phương Viên nói, Tưởng Hoằng Lượng không cần nghĩ ngợi đã từ chối, vừa nói vừa lắc đầu xua tay.

"Đúng vậy, hai chúng tôi cũng là người bị liên lụy không phải sao? Mới sáng sớm đã bị hù dọa, anh chị không nên thông cảm cho chúng tôi à?" Miêu Thu Liên rõ ràng rất nghe lời bạn trai, vốn dĩ nghe Phương Viên nói xong cô ta còn thuận theo gật đầu, kết quả vừa nghe Tưởng Hoằng Lượng nói thế, cô ta lập tức thay đổi.

"Vậy cô cậu cho rằng tiếp tục sống ở nơi vừa có người chết, còn nồng nặc mùi sơn tốt cho mình à?" Đới Húc nhìn lướt qua Tưởng Hoằng Lượng, nói với Miêu Thu Liên, "Ngày thường bạn trai cô cũng không được tỉnh táo vậy sao? Thế nên cô mới nghĩ trạng thái bây giờ của cậu ta là bình thường?"

Miêu Thu Liên sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng Tưởng Hoằng Lượng thoạt nhìn không được tỉnh táo, thế mà cô ta vẫn một mực nghe theo, vì thế ấp úng nửa ngày, có hơi lưỡng lự.

Thấy Đới Húc thành công khơi dậy nỗi bất an của Miêu Thu Liên, Phương Viên tiếp tục, "Cô nói tửu lượng của bạn trai cô rất tốt, một chai bia chắc chắn không thể nào say, nhưng bây giờ anh ta thế này, cô không lo anh ta gặp vấn đề gì sao?"

"Ý chị là... Chai bia kia có vấn đề!" Miêu Thu Liên bừng tỉnh, lập tức thay đổi lập trường, quay đầu nói với Tưởng Hoằng Lượng, "Hay là chúng ta theo họ về Cục Công An đi, để người ta lấy máu anh đi xét nghiệm xem có sao không được không?"

"Không được, này, em có thấy mình phiền không hả!" Tưởng Hoằng Lượng bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn cố gắng mở mắt tránh cho bất cẩn sẽ ngủ thiếp đi, "Anh đang buồn ngủ, em để anh ngủ một lát đi, ngủ dậy là có tinh thần liền. Bây giờ tôi không muốn nói chuyện nữa, mấy người muốn làm gì thì làm, để tôi ngủ là được!"

Thấy hắn ta như vậy, Miêu Thu Liên không khỏi rối rắm, hỏi Đới Húc: "Hay là anh chị đợi một lát được không, hoặc là tôi chờ anh ấy ngủ đủ rồi sẽ dẫn anh ấy đi."

"Nếu thế thì không cần đi nữa, chờ cậu ta ngủ đủ rồi, cho dù trong cơ thể thật sự có chất gì lạ sợ là cũng sớm bị dạ dày tiêu hóa rồi." Đới Húc lắc đầu, "Thế nên nhanh đi thay đồ đi."

"Trời ạ, sao mấy người cứ..." Tưởng Hoằng Lượng cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng hắn biết Đới Húc và Phương Viên là cảnh sát tới điều tra án mạng, thế nên không dám trút giận ra ngoài.

Miêu Thu Liên vội cười nói với Đới Húc và Phương Viên: "Anh chị ra ngoài chờ một lát được không? Tôi giúp anh ấy thay đồ, anh chị cũng thấy anh ấy buồn ngủ thế này, nếu tôi không giúp anh ấy, không biết anh ấy sẽ lâu đến cỡ nào. Anh chị yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ giúp anh ấy, sau đó cùng anh chị đến Cục Công An."

Phương Viên gật đầu. Một nam thanh niên như Tưởng Hoằng Lượng thay đồ cô vốn không nên ở lại, huống hồ căn phòng này chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ nhưng lại dán plastic, bốn người cùng ở đây thật sự không thoải mái, thế nên cô ngay lập tức ra ngoài, Đới Húc cũng đi theo. Cả hai chờ ngoài cửa, cửa phòng của Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng chỉ khép hờ, tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài vẫn có thể nghe thấy, hình như Tưởng Hoằng Lượng vẫn không tự nguyện lắm, Miêu Thu Liên còn đang vừa khuyên hắn vừa tất bật làm gì đó, có lẽ là thật sự đang giúp hắn thay đồ.

Cảnh tượng như vậy khiến Phương Viên dở khóc dở cười, tuy cô không nghĩ mình là công chúa gì cả, không cần bạn trai cơm bưng nước rót, nhưng là một người đàn ông lại coi bạn gái thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều như mẹ, Phương Viên có hơi không chấp nhận.

Nhưng đương nhiên, tính cách mỗi người một khác, thứ mà bản thân theo đuổi đương nhiên cũng không giống, cô không chấp nhận việc này thì đó cũng chỉ là chuyện của cô, nhưng còn Miêu Thu Liên thì hình như rất vui vẻ chịu đựng.

Bên kia công việc kiểm tra hiện trường đã xong, nữ thi thể được đưa vào túi, một số vật dụng cá nhân của nạn nhân và những đồ được xem là vật chứng cũng đã được đưa lên xe định rời đi, Đới Húc đi nói chuyện với đồng nghiệp, tỏ vẻ anh và Phương Viên còn cần tốn chút thời gian chờ cặp tình nhân báo án để dẫn họ về Cục Công An lấy lời khai và lấy máu xét nghiệm, bảo những người khác đi trước.

Hai người đợi bên ngoài hơn 20 phút, chờ đến lúc Phương Viên cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, dù gì mùi sơn trong phòng quá gay mũi, thậm chí hiện trường nạn nhân bị đâm mười mấy con dao cũng không có mùi máu, ở nơi như vậy quá lâu, ít nhiều cũng hoa mắt chóng mặt.

"Em lên xe trước đi, tôi ở đây chờ, không sao đâu." Đới Húc đưa chìa khóa xe cho Phương Viên, anh phát hiện trạng thái của cô không tốt lắm, sắc mặt cũng tệ đi.

"Không cần, em không sao đâu, em ở đây chờ với anh." Phương Viên lắc đầu từ chối.

Đới Húc kéo tay cô qua, trực tiếp nhét chìa khóa vào tay cô: "Em tưởng tôi đang thương lượng với em à? Em không ra ngoài hít thở không khí, lát nữa nếu lỡ nôn hay ngất đi, những việc tiếp theo chẳng lẽ một mình tôi làm à? Em nhẫn tâm ném những việc đó cho một mình tôi?"

Cho dù anh nói rất nghiêm túc nhưng Phương Viên vẫn bị chọc cười, đừng nói là bắt một mình Đới Húc làm những việc vặt vãnh đó, cho dù kêu anh hoàn thành công việc có tính khiêu chiến hơn e là cũng không có vấn đề, anh nói như vậy chẳng qua để tâng bốc cô, không cho cô phản bác sự sắp xếp của anh. Tuy Phương Viên rất muốn kiên trì, nhưng cô cũng cân nhắc lời Đới Húc nói, lỡ vì sức khỏe của bản thân mà làm ảnh hưởng tới công việc, thế thì lại càng mất mặt, vì vậy cô chỉ đành gật đầu, cầm chìa khóa xe ra ngoài trước, có điều cô không lên xe mà chỉ đứng cách đó 2-3 mét hít thở không khí thôi. Sáng sớm đầu đông se lạnh, không khí ngoại ô thành phố lạnh như băng nhưng lại rất trong lành.

Đợi thêm khoảng 10 phút, Đới Húc mới đi ra, theo sau anh là Miêu Thu Liên và Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng lúc đi hai chân vẫn không có lực, Miêu Thu Liên cẩn thận kéo cánh tay hắn như sợ hắn té ngã. Phương Viên vội đến bên xe, mở cửa phía sau. Đới Húc phụ Miêu Thu Liên đỡ Tưởng Hoằng Lượng lên xe, Miêu Thu Liên vòng qua bên kia lên xe ngồi, lúc này Đới Húc và Phương Viên mới lên xe, chuẩn bị về Cục Công An.

Trên đường, Tưởng Hoằng Lượng ngồi phía sau lại ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, thỉnh thoảng lại ngáy. Miêu Thu Liên cực kỳ xấu hổ, mấy lần thử gọi Tưởng Hoằng Lượng nhưng hắn không hề tỉnh, cuối cùng Miêu Thu Liên chỉ bất lực lẩm bẩm oán giận hắn sao ngủ như chết vậy, trước đây dù có tham ngủ cũng không đến mức này.

Cuối cùng cũng về Cục Công An, ba người phải mất một lúc mới đánh thức được Tưởng Hoằng Lượng, Miêu Thu Liên cùng Tưởng Hoằng Lượng đến chỗ pháp y lấy máu của Tưởng Hoằng Lượng trước, sau đó mới đến văn phòng của đội hình sự lấy lời khai, thuận tiện hỏi thăm xem bọn họ có biết các mối quan hệ của nạn nhân không.

"Cô quen nạn nhân bao lâu rồi?" Sau khi ngồi vào bàn, Phương Viên lên tiếng hỏi Tưởng Hoằng Lượng, Tưởng Hoằng Lượng cứ dựa vào bàn ngủ gà ngủ gật, thế nên bọn họ không định lãng phí thời gian với hắn.

Miêu Thu Liên tính toán một lúc: "Nửa năm, từ lúc dọn tới đó."

"Cô có biết chuyện của cô ta không?"

"Tôi không biết nhiều về cô ta, chúng tôi không thân, bình thường cũng không hay nói chuyện, tôi chỉ biết hình như cô ta đang đi làm gần đó, không biết chỗ làm cụ thể của cô ta ở đâu."

"Cô và cô ta không biết gì về nhau, sao ban đầu có thể thỏa thuận cùng thuê nhà?"

"Phòng đó vốn do cô ta thuê, sau đó cô ta lên mạng tìm người thuê cùng, nói là tiền thuê nhà không mắc, nhưng hiện tại chỉ có mình cô ta nên cô ta sợ, muốn tìm bạn ở chung, khi ấy tôi cũng đang có mâu thuẫn với bạn cùng phòng cũ, không thể tiếp tục ở nữa, mà chỗ hiện tại cách chỗ làm không quá xa, còn tiện nghi, thế nên mới liên lạc với cô ta."

"Bình thường hai người không nói chuyện à?" Phương Viên nghĩ bọn họ đã ở với nhau nữa năm, không tính đến chuyện hiểu rõ bao nhiêu về đối phương nhưng ít nhất thỉnh thoảng cũng nói chuyện.

Ai biết với câu hỏi này, Miêu Thu Liên vẫn lắc đầu: "Chúng tôi không nói chuyện, hơn nữa công việc của tối tuần này làm buổi sáng, tuần sau làm ban đêm, còn thời gian sinh hoạt của Triệu Anh Hoa là sáng đi làm tối về. Tính ra Hoằng Lượng hay ở nhà, số lần gặp cô ta có thể nhiều nhưng hai người họ cũng không thân."

"Bạn trai cô làm nghề gì?" Đới Húc nhìn Tưởng Hoằng Lượng ngủ gà ngủ gật bên cạnh, hỏi.

"Không phải tôi nói rồi sao, tạm thời anh ấy không có công việc, vẫn chưa tìm được." Miêu Thu Liên trả lời.

"Thế trước đây thì sao? Trước đây cậu ta làm nghề gì? Thất nghiệp từ lúc nào?" Đới Húc hỏi tiếp.

"Anh ấy..." Miêu Thu Liên chần chờ, nhìn Tưởng Hoằng Lượng mấy lần như có lời khó nói, "Trước đây cái gì anh ấy cũng làm, từ lúc tôi với anh ấy đến với nhau, khi thì anh ấy làm phục vụ ở tiệm cơm, khi thì làm ở KTV của tôi nhưng anh bảo không phù hợp, bây giờ vẫn chưa có việc làm."

Nghe tới đây Phương Viên cũng hiểu được vấn đề, hóa ra Tưởng Hoằng Lượng này đang trong trạng thái thất nghiệp: "Thế chi tiêu sinh hoạt của hai người thế nào?"

"Không phải còn có tôi đây sao, anh chị hỏi vấn đề này làm gì? Chuyện này chắc không liên quan tới vụ của Triệu Anh Hoa đúng không? Bạn trai tôi rất kiêu ngạo, không muốn chịu thiệt, tôi thì có chút năng lực nên giúp anh ấy gánh vác có gì kỳ lạ à? Anh chị hỏi chuyện này làm gì? Tôi tình nguyện nuôi anh ấy, tôi tình nguyện chăm sóc anh ấy, anh chị quản được sao?"

"À, vì chỗ ở của cô cậu là hiện trường vụ án, bây giờ cô cậu về ở e rằng không hợp với cô cậu, cũng không tiện cho chúng tôi điều tra, thế nên sợ là tạm thời cô cậu phải tìm chỗ khác để ở." Đới Húc giải thích.

"Nếu anh không nói tôi đúng là quên mất chuyện này." Miêu Thu Liên vỗ đùi, mặt ủ mày ê, "Vậy phải làm sao đây, tôi thì đương nhiên không dám quay về đó ở nữa! Trời ạ, sáng nay vừa thấy tôi đã sợ chết khiếp, nhưng bây giờ muốn tìm phòng cũng không thể có ngay được, hai chúng tôi lại không dư dả để dọn vào khách sạn ở!"

"Không phải trước đây cô đã từng thuê nhà với bạn sao, hay là liên lạc nhờ người đó thử xem?" Phương Viên thuận miệng kiến nghị.

"Thôi, tôi thà ngủ ngoài đường còn hơn quay về đó." Miêu Thu Liên lập tức phản đối, "Lần trước cãi nhau tôi đã dọn đi rồi, chúng tôi vì chút tiền nên mới thuê nhà cùng nhau, kết quả cô ta lại muốn nhân lúc không có tôi qua lại với bạn trai của tôi."

Continue Reading

You'll Also Like

1M 61.3K 117
Tác phẩm: Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu (Đốt Xương Cuối Cùng) Tác giả: Tiểu Uyên Uyên Tình trạng bản raw: 112 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng edit: đều...
899K 106K 200
TÔI LẠI ĐÁNH SẬP CÂU CHUYỆN KINH DỊ TRONG TRƯỜNG RỒI (Vô hạn lưu) Tác giả: Du Ngư Tên xuất bản: 校园公约 (Quy định trường học) Giới thiệu: Lâm Dị thi trư...
1.9M 192K 200
Nếu có thể lựa chọn lại một lần nữa, Kha Tầm nghĩ ngày hôm ấy có đánh chết cậu cũng không ra khỏi nhà, ra đường ghẹo trai. Không phải chỉ là vì mắc m...
1.1M 72.7K 41
Tên truyện: Vợ Quỷ Tác giả: Xích Ma ĐL Thể loại: GL, hiện đại kinh dị, hài hước Tình trạng: hoàn thành (34 chương + 5 ngoại truyện) Quyển 1 (chương 1...