Truy kích hung án - Mạc Y Lai

By ndmot99

215K 16.5K 718

Tên gốc: Hung án truy kích/ 凶案追击 Tác giả: Mạc Y Lai/ 莫伊莱 Thể loại: Trinh thám Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Đ... More

Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
Q1.Chương 2: Thịt tươi
Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
Q1.Chương 4: Tìm xương
Q1.Chương 5: Đá bóng
Q1.Chương 6: Không quen thuộc
Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
Q1.Chương 12: "Hại người"
Q1.Chương 13: Trộm
Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
Q1.Chương 17: Không phối hợp
Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
Q1.Chương 20: Ủ rũ
Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
Q1.Chương 23: Tiêm phòng
Q1.Chương 24: Quá phiền phức
Q1.Chương 25: Xác định thân phận
Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
Q1.Chương 27: Bằng giả
Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
Q1.Chương 30: Bắt cá
Q1.Chương 31: Kể khổ
Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
Q1.Chương 35: Báo mộng
Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
Q1.Chương 37: Chút cọ xát
Q1.Chương 38: Giấu tài
Q1.Chương 39: Theo đuôi
Q1.Chương 40: Giải vây
Q1.Chương 41: Đi công tác
Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Q1.Chương 43: Sách lược
Q1.Chương 44: Căng da đầu
Q1.Chương 45: Tìm hiểu
Q1.Chương 46: Không nói thẳng
Q1.Chương 47: Ở lại
Q1.Chương 48: Tin đồn
Q1.Chương 49: Bị chặn lại
Q1.Chương 50: Đàn em
Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
Q1.Chương 52: Không nói thật giả
Q1.Chương 53: Chống đỡ
Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
Q1.Chương 57: Giả mạo
Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Q1.Chương 63: Không lựa lời
Q1.Chương 64: Giấu diếm
Q1.Chương 65: Nghi điểm
Q1.Chương 66 - 72
Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
Q2.Chương 6 - 10
Q2.Chương 11 - 15
Q2.Chương 16 - 20
Q2.Chương 21 - 25
Q2.Chương 26 - 30
Q2.Chương 31 - 35
Q2.Chương 36 - 40
Q2.Chương 41 - 45
Q2.Chương 46 - 50
Q2.Chương 51 - 55
Q2.Chương 56 - 60
Q2.Chương 61 - 65
Q2.Chương 66 - 70
Q2.Chương 71 - 75
Q2.Chương 76 - 81
Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
Q3.Chương 6 - 10
Q3.Chương 11 - 15
Q3.Chương 16 - 20
Q3.Chương 21 - 25
Q3.Chương 26 - 30
Q3.Chương 31 - 35
Q3.Chương 36 - 40
Q3.Chương 41 - 45
Q3.Chương 46 - 50
Q3.Chương 51 - 55
Q3.Chương 56 - 60
Q3.Chương 61 - 65
Q3.Chương 66 - 73
Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
Q4.Chương 7: Cọng cỏ
Q4.Chương 8: Xung đột
Q4.Chương 9: Khiêu khích
Q4.Chương 10: Mầm tai họa
Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
Q4.Chương 12: Lời mời
Q4.Chương 13: Vườn trường
Q4.Chương 14: Đường hóa học
Q4.Chương 15: Người gỗ
Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
Q4.Chương 17: Ân nhân
Q4.Chương 18: Nhật ký
Q4.Chương 19: Bắt nạt
Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
Q4.Chương 21: Hai thái cực
Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
Q4.Chương 25: Lên án
Q4.Chương 26: Ăn cướp
Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
Q4.Chương 28: Nhịp cầu
Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
Q4.Chương 31: Nguyền rủa
Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
Q4.Chương 34: Xin lỗi
Q4.Chương 35: Bù đắp
Q4.Chương 36: Chiến thuật
Q4.Chương 37: Sâu xa
Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
Q4.Chương 39: Thay đổi
Q4.Chương 40: Nhà nghèo
Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
Q4.Chương 44: Tự hại mình
Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
Q4.Chương 49: Người khởi xướng
Q4.Chương 50: Vết thương trên tay
Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
Q4.Chương 53: Hỗn chiến
Q4.Chương 54: Càn quấy
Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
Q4.Chương 56: Cặp sách
Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
Q4.Chương 58: Tìm kiếm
Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
Q4.Chương 60: Thêm phiền
Q4.Chương 61: Gặp đại vận
Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
Q4.Chương 63: Yêu cầu
Q4.Chương 64: Nhượng bộ
Q4.Chương 65: Bị giết
Q4.Chương 66: Xem mắt
Q4.Chương 67: Một tin nhắn
Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
Q4.Chương 69: Tự quyết định
Q4.Chương 70: Chất chống đông
Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
Q4.Chương 74: Đầu độc
Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
Q4.Chương 76: Manh mối
Q4.Chương 77: Trò hề
Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
Q4.Chương 79: Nhược điểm
Q4.Chương 80: Hung thủ
Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
Q5.Chương 2: Loạn đao
Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
Q5.Chương 5: Thuốc an thần
Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
Q5.Chương 7: Đào hoa
Q5.Chương 8: Ông chủ
Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
Q5.Chương 10: Một cái hộp
Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
Q5.Chương 13: Thanh danh
Q5.Chương 14: Người chửi rủa
Q5.Chương 15: Phẩm vị
Q5.Chương 16: Bạn học cũ
Q5.Chương 17: Bạn trai
Q5.Chương 18: Đánh phụ nữ

Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ

574 47 0
By ndmot99

Ở văn phòng chờ họ là hai nữ sinh còn sợ hãi, một người trước đây cùng nhóm Nhiêu Hải và Trương Siêu tới, người còn lại thì đây là lần đầu gặp.

"A, là em sao..." Vừa thấy người quen, Đới Húc theo phản xạ gọi, nhưng gọi xong anh lại nghẹn nửa ngày, không gọi được tên đối phương.

Phương Viên ở cạnh thiếu chút bật cười thành tiếng, thật ra không phải bản thân chuyện này quá buồn cười, mà là cô bỗng nhớ ra một điều đặc biệt của Đới Húc, anh rất dễ ghi nhớ gương mặt của một người, nhưng nếu chỉ là người qua đường, không phải nghi phạm, không phải người bị hại, không phải nhân chứng quan trọng, anh căn bản không để tâm nhớ tên đối phương, đừng nói đây chỉ là nữ sinh chỉ gặp một lần, ngay cả khi cô còn thực tập, dăm ba bữa đầu anh cứ gọi Lâm Phi Ca và Mã Khải là "bạn học nữ kia" và "bạn học nam kia", mãi đến sau này Lâm Phi Ca kháng nghị liên tục, anh mới nhớ tên cô ấy, chỉ là khi không lại sửa tên người ta thành "Lâm Bạch Cáp (*)", vì chuyện này, Lâm Phi Ca còn dậm chân một thời gian, oán giận tại sao đồ đệ "ruột" như mình Đới Húc không nhớ tên, ngược lại thực tập sinh được gửi nhờ như Phương Viên anh lại nhớ tên, thậm chí còn gọi quen miệng.

(*) bạch cáp (白鸽): bồ câu trắng

Đương nhiên, chuyện này tới giờ với Phương Viên mà nói không còn là mê cung không có lời giải nữa. Tại sao Đới Húc lại nhớ tên Phương Viên rõ như vậy? Bởi vì anh đã quen cô từ mấy năm trước.

Cười trộm trong lòng một hồi, Phương Viên nhanh chóng cất tâm tư đi, giải vây cho Đới Húc: "Em là Triệu Tử Nam đúng không? Sao hôm nay lại tới đây? Tìm anh chị có chuyện gì sao?"

Nghe cô hỏi, mờ mịt trong ánh mắt Đới Húc lập tức biến mất. Phương Viên thầm thở phào, xem ra cô đoán đúng rồi, khoảnh khắc đó anh thật sự quên tên cô bé này.

Triệu Tử Nam gật đầu, gương mặt nhỏ trắng bệch không một giọt máu, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt. Cô bé và nữ sinh bên cạnh nắm tay dựa vào nhau. Nữ sinh kia trông rất gầy yếu, gương mặt cũng trắng bệch. Cả hai đều run bần bật nhưng trên người lại ăn mặc mỏng manh. Mấy ngày nay nhiệt độ thấp, con gái như Phương Viên lúc nào cũng phải mặc thêm áo khoác, nhưng hai cô bé này chỉ mặc đồng phục của trường, cho nên thật sự không có cách nào phán đoán hai người họ run rẩy, sắc mặt còn trắng bệch rốt cuộc là vì chuyện gì mà hoảng sợ hay chỉ đơn giản là quá lạnh.

"Em... Em... Bọn em..." Nữ sinh còn lại hiển nhiên vô cùng căng thẳng, dù gì Triệu Tử Nam cũng từng tới Cục Công An một lần, dũng cảm hơn cô bé, nhưng cũng chỉ hơi mà thôi. Tuy đã mở lời nhưng Triệu Tử Nam cũng chỉ lắp bắp, không nói được nhiều.

"Hai em ngồi trước đi, có phải bên ngoài rất lạnh không? Để tôi rót cho các em ly nước ấm." Thấy Triệu Tử Nam run rẩy không ngừng, Đới Húc thở dài, vừa bảo chúng ngồi xuống, vừa đi qua chỗ máy lọc nước, dù thế nào cũng phải để chúng điều chỉnh lại cảm xúc trước, nếu không cứ run rẩy như vậy, ai biết sẽ run tới năm nào tháng nào đây.

Đới Húc đi rót nước ấm cho hai nữ sinh, Phương Viên vốn định bảo chúng ngồi xuống, có điều nghĩ lại, cô quyết định đưa chúng tới phòng khách, dù sao văn phòng cảnh sát cũng khá lạnh lẽo, dễ khiến người ta căng thẳng, hai nữ sinh này vốn đang lo lắng sợ sệt, nếu còn ở đây, ai biết tới khi nào chúng mới có thể thả lỏng. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, sắc trời bên ngoài đã tối, cũng không biết hai nữ sinh này trốn tiết tự học hay xin nghỉ, ở ký túc xá hay về nhà, lát nữa xử lý xong việc của chúng, họ còn phải suy xét tới việc đưa chúng an toàn về trường hoặc về nhà từng người mới được.

Phương Viên hỏi ý Đới Húc, Đới Húc cũng hiểu ý, thấy anh gật đầu, cô liền dẫn hai nữ sinh qua phòng khách.

Phòng khách rộng rãi thoải mái hơn văn phòng rất nhiều, ánh sáng tốt, sô pha và bàn trà cũng làm nơi này trở nên nhu hòa hơn. Phương Viên sắp xếp cho hai nữ sinh ngồi xuống, Triệu Tử Nam và nữ sinh kia vẫn nắm chặt tay nhau như cho nhau thêm can đảm. Thấy hai cô bé như vậy, Phương Viên nghĩ nghĩ, lấy ra hai cái bánh trong túi áo khoác. Mấy cái bánh này là cô để phòng hờ trong túi. Từ lúc trời trở lạnh, một khi bận rộn sẽ không để ý tới thời gian, dễ bị đói, mà một khi đói sẽ dễ bị đau dạ dày, nghe Đới Húc kể Chung Hàn bị đau dạ dày còn ngoan cố, đến lúc đau bụng phải chịu khổ nghe nào, Phương Viên bắt đầu có thói quen mang theo ít bánh, không chỉ cho riêng cô, nếu bận rộn không thể ăn cơm, cô cũng có thể chia cho Đới Húc.

Hiện tại, hai cái bánh quy coi như đã phát huy tác dụng, cô đưa chúng cho Triệu Tử Nam, nói: "Em và bạn em ăn trước đi rồi uống chút nước ấm. Giờ này đáng lẽ các em còn ở trường đúng không? Hôm nay tan học sớm hay trong trường có chuyện gì à?"

Triệu Tử Nam nhận bánh, đưa cho cô bạn một cái, nữ sinh kia lặng lẽ nhận lấy, nắm chặt trong tay, không nói gì. Triệu Tử Nam đùa nghịch cái bánh, không định mở ra ăn, mà nói: "Không phải tan học sớm, hai bọn em có việc muốn tìm anh chị nên... Trực tiếp tới đây."

Nói tới đây, cô bé đột nhiên run cầm cập. Phương Viên thấy thế cũng mơ hồ có suy đoán. Hai nữ sinh này không hẳn vì hoàn cảnh hay đồ ăn mà căng thẳng, nếu vì hoàn cảnh, đối với nữ sinh lần đầu tới Cục Công An còn giải thích được, dù gì bọn chúng còn nhỏ, trước đây có lẽ chưa từng tiếp xúc với cảnh sát, lần đầu tới đây cảm thấy áp lực cũng có thể hiểu, nhưng đây là lần thứ hai Triệu Tử Nam tới lại luống cuống vâng vâng dạ dạ. Lý do rốt cuộc là gì? Đưa chúng tới phòng khách, ôn hòa bắt chuyện, lại cho chúng bánh, những điều này cũng không thể khiến hai nữ sinh thả lỏng một chút, vậy chỉ còn giả thuyết nguyên nhân bọn chúng căng thẳng chính là mục đích hôm nay chúng tới Cục Công An.

Phương Viên không vội hỏi thăm. Đới Húc còn chưa tới đây, dù thế nào có Đới Húc ở đây vẫn tốt hơn. Tuy nói chuyện với hai nữ sinh cấp ba Phương Viên đương nhiên ứng phó được, nhưng trong công việc, cô đã quen coi Đới Húc là chỗ dựa, dù một mình cô xử lý, có Đới Húc ở bên, cô sẽ cảm thấy kiên định nắm chắc hơn nhiều.

Rất nhanh Đới Húc đã bưng hai ly nước tới, vừa vào cửa, thấy hai nữ sinh cầm bánh trong tay liền biết là Phương Viên cho chúng. Anh cười ha ha đi tới, đưa chúng hai ly nước ấm, nói: "Trùng hợp thế, có bánh quy để ăn nữa à? Hai đứa cũng uống chút nước ấm đi."

Bạn của Triệu Tử Nam căng thẳng hơn, sợ hãi nhìn Đới Húc, không dám lập tức duỗi tay nhận ly nước. Cuối cùng là Triệu Tử Nam nhận cả hai, đưa cho bạn mình một ly, mắt nhìn chằm chằm ly trà bên trong, dáng vẻ rất muốn mở lời nhưng lại không đủ dũng khí.

Đới Húc ngồi xuống cạnh Phương Viên, đối mặt với hai nữ sinh, anh đợi một lát, thấy cả hai đều không định chủ động nói chuyện, dò hỏi: "Triệu Tử Nam, lần trước không phải em mới tới cùng nhóm Nhiêu Hải sao? Sao lần này lại tới nữa? Có chuyện tìm chúng tôi à?"

Nghe vậy, Triệu Tử Nam bỗng ngước mắt nhìn Đới Húc, quan sát tỉ mỉ, giật mình: "Anh... Anh là cảnh sát lần trước cùng chị ấy gặp bọn em à?"

"Chị ấy" đương nhiên là chỉ Phương Viên ngồi cạnh Đới Húc, Đới Húc gật đầu, nét kinh ngạc trên Triệu Tử Nam càng rõ, cô bé lại quan sát Đới Húc lần nữa, lẩm bẩm: "Sao lại khác quá vậy... Em suýt chút không nhận ra anh... Chỉ nhớ chị ấy thôi!"

Không cần phải nói, đương nhiên lại vì Đới Húc cạo sạch râu, còn thay đổi phong cách ăn mặc, ngay cả đồng nghiệp sớm chiều ở chung cũng thấy kinh ngạc chứ đừng nói Triệu Tử Nam chỉ mới gặp anh một lần, nói hoàn toàn không nhận ra Đới Húc thì hơi quá, nhưng ấn tượng của cô bé về Đới Húc vốn không quá sâu, bây giờ thấy anh như biến thành con người khác, Triệu Tử Nam không nhận ra là điều dễ hiểu.

Chuyện Đới Húc thay đổi phong cách giúp Triệu Tử Nam phân tán sự chú ý một chút, đây cũng coi như là chuyện tốt chó ngáp phải ruồi, nhưng dù gì cũng chỉ là cô bé mười tám tuổi, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt một người đàn ông lại là chuyện gì đây? Phương Viên thấy Triệu Tử Nam không định rời mắt đi, ho nhẹ một tiếng, cuối cùng Triệu Tử Nam cũng cất lại dáng vẻ ngơ ngẩn.

"Bạn của mấy em còn đang ở trường học tiết tự học buổi tối đúng không? Hai em có chuyện gì thì cứ nói đi, xử lý xong, anh chị sẽ đưa hai đứa về trường, cũng sắp tối rồi đấy." Cô bình tĩnh nói với Triệu Tử Nam và bạn cô bé, ý muốn đi thẳng vào chủ đề.

"Bọn em... Bọn em tới đây tìm anh chị... Tìm anh chị để... Để cho anh chị xem thứ này!" Không ngờ vừa đi vào chủ đề, Triệu Tử Nam lại căng thẳng, cô bé vừa lắp bắp vừa lấy ra một thứ trong túi áo khoác đồng phục. Cứ như rất sợ nó, cô bé vội ném xuống đất.

Đừng thấy Triệu Tử Nam nói lắp, hành động của cô bé rất nhanh, khoảnh khắc món đồ rơi xuống đất, Đới Húc và Phương Viên chỉ kịp thấy một món đồ đen thui, đợi nó ngừng lăn, hai người họ mới thấy rõ đó rốt cuộc là gì.

Là một người gỗ, đường nét điêu khắc có hơi thô ráp, bên ngoài dính nhiều bùn hôi như muốn cố tình biến thành đồ cũ.

Tương tự người gỗ bọn họ tìm được trong tủ đồ của Kha Tiểu Văn.

Đới Húc cúi người nhặt lên, hành động của anh khiến hai nữ sinh ro rúm lại, Triệu Tử Nam hoảng sợ nhìn người gỗ, lại nhìn Đới Húc: "Anh... Anh không sợ người gỗ kia bị nguyền rủa à? Anh còn dám chạm vào!"

Đới Húc nhặt người gỗ lên, quả nhiên ở chính diện người gỗ, trên mặt cũng có hai lỗ nhỏ, đồ bên trong màu đỏ, giống hệt với cái của Kha Tiểu Văn. Nghe Triệu Tử Nam nói, anh cười cười, không để bụng, vừa đưa người gỗ cho Triệu Tử Nam để cô cất vào vật chứng vừa hỏi lại: "Tại sao tôi phải sợ thứ này? Trên thế giới này làm gì có món đồ nguyền rủa? Không phải em cũng dám chạm vào sao? Nếu không sao có thể đưa nó tới?"

"Anh tưởng em muốn à?" Triệu Tử Nam bày ra vẻ mặt đưa đám, "Nếu thứ này ở dưới đất, em chắc chắn sẽ vòng đi thật xa, đừng nói là chạm vào, nhìn thôi em cũng không dám! Vấn đề là hôm nay coi như hai bọn em xui xẻo! Chuyện này thế mà bị bọn em bắt gặp! À, không đúng, đều tại Nhiêu Hải! Nếu không phải cậu ta, thứ này đã không đến tay bọn em rồi!"

Continue Reading

You'll Also Like

615K 82.6K 200
Tên truyện: Tôi phong thần trong trò chơi vô hạn Tên cũ: Tôi phong thần trong trò chơi kinh dị Tên fandom hay gọi: Kinh Phong Tác giả: Hồ Ngư Lạt Tiê...
138K 15.1K 151
Tên gốc: Trực Tiếp Thiết Kế Tử Vong Tác giả: Vô Tâm Luyến Ái Editor: Người con gái thích trinh thám Lịch đăng: Không cố định ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~...
1.1M 72.7K 41
Tên truyện: Vợ Quỷ Tác giả: Xích Ma ĐL Thể loại: GL, hiện đại kinh dị, hài hước Tình trạng: hoàn thành (34 chương + 5 ngoại truyện) Quyển 1 (chương 1...
899K 106K 200
TÔI LẠI ĐÁNH SẬP CÂU CHUYỆN KINH DỊ TRONG TRƯỜNG RỒI (Vô hạn lưu) Tác giả: Du Ngư Tên xuất bản: 校园公约 (Quy định trường học) Giới thiệu: Lâm Dị thi trư...