Truy kích hung án - Mạc Y Lai

By ndmot99

213K 16.4K 718

Tên gốc: Hung án truy kích/ 凶案追击 Tác giả: Mạc Y Lai/ 莫伊莱 Thể loại: Trinh thám Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Đ... More

Quyển 1: Ác mộng - Chương 1: "Lễ gặp mặt"
Q1.Chương 2: Thịt tươi
Q1.Chương 3: Cơ hội khó có được
Q1.Chương 4: Tìm xương
Q1.Chương 5: Đá bóng
Q1.Chương 6: Không quen thuộc
Q1.Chương 7: Ai là kẻ xấu?
Q1.Chương 8: Phát hiện thi cốt
Q1.Chương 9: Phương thức tư duy
Q1.Chương 10: Không biết người có lòng tốt
Q1.Chương 11: Gương mặt biến dạng
Q1.Chương 12: "Hại người"
Q1.Chương 13: Trộm
Q1.Chương 14: Giáo viên tiếng Anh
Q1.Chương 15: Phong cách hip hop
Q1.Chương 16: Liên lạc với người nhà
Q1.Chương 17: Không phối hợp
Q1.Chương 18: Bắt đầu thể hiện
Q1.Chương 19: Chết rồi thì đút cho chó ăn
Q1.Chương 20: Ủ rũ
Q1.Chương 21: "Biệt thự cao cấp"
Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú
Q1.Chương 23: Tiêm phòng
Q1.Chương 24: Quá phiền phức
Q1.Chương 25: Xác định thân phận
Q1.Chương 26: Quan hệ tốt
Q1.Chương 27: Bằng giả
Q1.Chương 28: Tiểu Bốc
Q1.Chương 29: Xu lợi tị hại
Q1.Chương 30: Bắt cá
Q1.Chương 31: Kể khổ
Q1.Chương 32: Không chịu trách nhiệm
Q1.Chương 33: Tiền tài vạn năng
Q1.Chương 34: Thần thần bí bí
Q1.Chương 35: Báo mộng
Q1.Chương 36: Hoàn cảnh gia đình khác xa
Q1.Chương 37: Chút cọ xát
Q1.Chương 38: Giấu tài
Q1.Chương 39: Theo đuôi
Q1.Chương 40: Giải vây
Q1.Chương 41: Đi công tác
Q1.Chương 42: Ngộ nhận
Q1.Chương 43: Sách lược
Q1.Chương 44: Căng da đầu
Q1.Chương 45: Tìm hiểu
Q1.Chương 46: Không nói thẳng
Q1.Chương 47: Ở lại
Q1.Chương 48: Tin đồn
Q1.Chương 49: Bị chặn lại
Q1.Chương 50: Đàn em
Q1.Chương 51: Liệu cơm gắp mắm
Q1.Chương 52: Không nói thật giả
Q1.Chương 53: Chống đỡ
Q1.Chương 54: Hỏi thăm đêm khuya
Q1.Chương 55: Bụi về bụi , đất về đất
Q1.Chương 56: Phùng trứng thối
Q1.Chương 57: Giả mạo
Q1.Chương 58: Chủ nghĩa duy vật
Q1.Chương 59: Ngọn nguồn
Q1.Chương 60: Tình yêu một thời
Q1.Chương 61: Thuận nước đẩy thuyền
Q1.Chương 62: Chủ nhiệm khoa
Q1.Chương 63: Không lựa lời
Q1.Chương 64: Giấu diếm
Q1.Chương 65: Nghi điểm
Q1.Chương 66 - 72
Quyển 2: Kẻ mô phỏng _ Chương 1-5
Q2.Chương 6 - 10
Q2.Chương 11 - 15
Q2.Chương 16 - 20
Q2.Chương 21 - 25
Q2.Chương 26 - 30
Q2.Chương 31 - 35
Q2.Chương 36 - 40
Q2.Chương 41 - 45
Q2.Chương 46 - 50
Q2.Chương 51 - 55
Q2.Chương 56 - 60
Q2.Chương 61 - 65
Q2.Chương 66 - 70
Q2.Chương 71 - 75
Q2.Chương 76 - 81
Quyển 3: Nhà ma - Chương 1 - 5
Q3.Chương 6 - 10
Q3.Chương 11 - 15
Q3.Chương 16 - 20
Q3.Chương 21 - 25
Q3.Chương 26 - 30
Q3.Chương 31 - 35
Q3.Chương 36 - 40
Q3.Chương 41 - 45
Q3.Chương 46 - 50
Q3.Chương 51 - 55
Q3.Chương 56 - 60
Q3.Chương 61 - 65
Q3.Chương 66 - 73
Quyển 4: Người gỗ - Chương 1: Ngụy tạo tự sát trên đường ray
Q4.Chương 2: Áo ba lỗ màu trắng
Q4.Chương 3: Cái chết của học bá
Q4.Chương 4: Ý thức cạnh tranh
Q4.Chương 5: Giáo viên họ Đặng
Q4.Chương 6: Đứa con ngoan
Q4.Chương 7: Cọng cỏ
Q4.Chương 8: Xung đột
Q4.Chương 9: Khiêu khích
Q4.Chương 10: Mầm tai họa
Q4.Chương 11: Phân biệt đối xử
Q4.Chương 12: Lời mời
Q4.Chương 13: Vườn trường
Q4.Chương 14: Đường hóa học
Q4.Chương 15: Người gỗ
Q4.Chương 16: Gặp dịp thì chơi
Q4.Chương 17: Ân nhân
Q4.Chương 18: Nhật ký
Q4.Chương 19: Bắt nạt
Q4.Chương 20: Tiểu bá vương
Q4.Chương 21: Hai thái cực
Q4.Chương 22: Vào trước là chủ
Q4.Chương 23: Món quà phiền lòng
Q4.Chương 24: Biết vậy chẳng làm
Q4.Chương 25: Lên án
Q4.Chương 26: Ăn cướp
Q4.Chương 27: Ngồi xem hổ đấu
Q4.Chương 28: Nhịp cầu
Q4.Chương 29: Lợi thế và tiền cược
Q4.Chương 30: Thuốc lợi tiểu
Q4.Chương 31: Nguyền rủa
Q4.Chương 32: Kẻ phản bội
Q4.Chương 33: Lo chuyện bao đồng
Q4.Chương 34: Xin lỗi
Q4.Chương 35: Bù đắp
Q4.Chương 36: Chiến thuật
Q4.Chương 37: Sâu xa
Q4.Chương 38: Hai nỗi lo
Q4.Chương 39: Thay đổi
Q4.Chương 40: Nhà nghèo
Q4.Chương 41: Thăm hỏi gia đình
Q4.Chương 42: Dao điêu khắc gỗ
Q4.Chương 43: Không dạy dỗ được
Q4.Chương 44: Tự hại mình
Q4.Chương 45: Can thiệp của tâm lý
Q4.Chương 46: Tuyển thủ hạt giống
Q4.Chương 47: Thư bỏ nhà đi
Q4.Chương 48: Gặp lại người gỗ
Q4.Chương 49: Người khởi xướng
Q4.Chương 51: Ứng nghiệm
Q4.Chương 52: Thứ tự tham khảo
Q4.Chương 53: Hỗn chiến
Q4.Chương 54: Càn quấy
Q4.Chương 55: Có chuyện phía sau
Q4.Chương 56: Cặp sách
Q4.Chương 57: Người vớt cặp sách
Q4.Chương 58: Tìm kiếm
Q4.Chương 59: Vấp phải trắc trở
Q4.Chương 60: Thêm phiền
Q4.Chương 61: Gặp đại vận
Q4.Chương 62: Thi thể nam dưới nước
Q4.Chương 63: Yêu cầu
Q4.Chương 64: Nhượng bộ
Q4.Chương 65: Bị giết
Q4.Chương 66: Xem mắt
Q4.Chương 67: Một tin nhắn
Q4.Chương 68: Không ngồi yên được
Q4.Chương 69: Tự quyết định
Q4.Chương 70: Chất chống đông
Q4.Chương 71: Án mạng trong nhà
Q4.Chương 72: Lời khai của ba mẹ
Q4.Chương 73: Tinh thần không yên
Q4.Chương 74: Đầu độc
Q4.Chương 75: Liên hệ giữa ba người
Q4.Chương 76: Manh mối
Q4.Chương 77: Trò hề
Q4.Chương 78: Chọc chỗ đau
Q4.Chương 79: Nhược điểm
Q4.Chương 80: Hung thủ
Quyển 5: Căn phòng màu đỏ - Chương 1: Căn phòng màu đỏ
Q5.Chương 2: Loạn đao
Q5.Chương 3: Tinh thần không ổn định
Q5.Chương 4: Viên chức nhỏ
Q5.Chương 5: Thuốc an thần
Q5.Chương 6: Mối quan hệ kỳ lạ giữa người với người
Q5.Chương 7: Đào hoa
Q5.Chương 8: Ông chủ
Q5.Chương 9: Kẻ làm biếng
Q5.Chương 10: Một cái hộp
Q5.Chương 11: Đổi phương pháp
Q5.Chương 12: Lôi kéo làm thân
Q5.Chương 13: Thanh danh
Q5.Chương 14: Người chửi rủa
Q5.Chương 15: Phẩm vị
Q5.Chương 16: Bạn học cũ
Q5.Chương 17: Bạn trai
Q5.Chương 18: Đánh phụ nữ

Q4.Chương 50: Vết thương trên tay

551 42 2
By ndmot99

"Chuyện đó à?" Nhiêu Hải theo bản năng sờ đầu, "Xui xẻo thôi, cũng không biết tên nào vô văn hóa ở trên lầu ném đồ bậy đúng trúng em. Anh nói xem nếu trầy da đổ máu, em có thể nhân cơ hội này xin nghỉ hai ngày đúng không? Nhưng hay rồi, cái đầu của em cứng quá, nếu cứ thế đi xin phép cô Đặng, cô Đặng chắc chắn lại gõ đầu em một cái."

Nói rồi, cậu bé còn nâng tay chỉ đầu mình, ngoại trừ dáng vẻ tiếc nuối vì không thể xin nghỉ, cậu bé không có phản ứng nào khác, vẫn như cợt nhả như những lần trước, hoàn toàn không căng thẳng như nhóm Triệu Tử Nam.

"Đụng trúng em là người gỗ đúng không?" Đới Húc ngồi xổm bên bàn, hạ giọng hỏi, anh vừa hỏi vừa quan sát Nhiêu Hải, cười ha ha như nói chuyện phiếm, "Em không sợ à?"

"Em sợ gì?" Nhiêu Hải kinh ngạc nhìn Đới Húc, ngay sau đó nhận ra anh đang hỏi gì, bật cười thành tiếng: "Sợ bị nguyền rủa đúng không? Đó là đồ ai đó bịa ra, em tại sao phải sợ? Chỉ là người gỗ thôi, đâu phải con chuột lớn, nó có thể cầm dao xông vào nhà em đánh em à? Nếu thứ đó thần kỳ như vậy, em đã giữ nó, bắt nó làm bài tập làm bài thi thay em."

"Nghĩa là em hoàn toàn không tin, càng không sợ đúng không? Vậy tại sao em lại ném nó cho Triệu Tử Nam?" Phương Viên nhíu mày. Cô cảm thấy Nhiêu Hải không giống ra vẻ bình tĩnh, cậu bé hình như thật sự không tin vào chuyện nguyền rủa, nhưng hôm đó cậu lại theo những học sinh khác tới Cục Công An hỏi thăm, nếu không tin, cậu bé đi theo làm gì?

Nhiêu Hải liếc nhìn Triệu Tử Nam, cười hì hì: "Em không tin, nhưng bọn họ lại tin. Con gái mà, nhát gan như chim sẻ, em thấy thứ ném trúng đầu em là món đồ chơi, đúng lúc hai người họ ở phía trước, cho nên em chạy tới đưa cho họ, đùa dai, hù dọa chút thôi!"

"Đập trúng đầu đau không?" Đới Húc cười hỏi.

"Làm sao mà không đau được? Anh sờ xem, sưng một cục nè!" Nhiêu Hải vừa nói vừa vén tóc cho Đới Húc xem, còn ra hiệu bảo anh sờ đi.

Đới Húc cũng không khách khí, duỗi tay sờ, nơi đó thật sự sưng một cụng.

Nhiêu Hải đau tới nhe răng nhếch miệng, vội né đi: "Em không lừa anh chị đúng không? Ngoại trừ bị đập trúng đầu, em thật sự không bị sao hết?"

"Vậy em có biết ai ở trên lầu ném món đồ đó không? Chắc không phải em lại đắc tội với ai, người ta cố ý trả thù em đấy chứ?" Đới Húc đùa giỡn.

Nhiêu Hải bĩu môi: "Em nào biết! Em đang đi bình thường, đâu thể ngưỡng mặt hướng lên trời đúng không! Đột nhiên có món đồ rơi xuống đập đầu em, anh nói xem phản ứng đầu tiên của em sẽ là gì? Đương nhiên là ôm đầu cúi người xem thứ đập trúng đầu mình là gì đúng không? Thấy rõ nó là gì rồi, thay vì tìm xem ai ném đồ vào người mình, thà em đi chọc Triệu Tử Nam thì hơn!"

"Nhiêu Hải, cậu lại gây ra chuyện gì à?" Trương Siêu ngồi ngay phía trước Nhiêu Hải, từ lúc Đới Húc và Phương Viên tới, cậu bé luôn chú ý nhất cử nhất động của họ, nghe họ nói chuyện nửa ngày, cậu bé cuối cùng không nhịn được, xoay người lại, có lẽ do không nghe rõ nên không biết cụ thể họ nói gì.

Nhiêu Hải vẫy tay như đuổi ruồi bọ: "Đi đi đi, ở đây không có việc của cậu!"

Trương Siêu to con nhưng tính cách lại khá mềm mỏng, nghe Nhiêu Hải nói vậy, cậu không hề tức giận, chỉ tủi thân nhìn cậu ta: "Cậu xem tính tình như con khỉ của cậu, không phải tớ đang quan tâm cậu sao?"

"Cảm ơn, giờ cậu quay đi được rồi đấy!" Lúc nói chuyện với Trương Siêu, Nhiêu Hải có vẻ mất kiên nhẫn, không biết có phải vì cảm thấy mình bị Đới Húc và Phương Viên hỏi chuyện ở đây cho nên thấy không được tự nhiên hay không.

Trương Siêu bĩu môi, đang định nói gì đó thì lại bị Phương Viên xen vào. Thời điểm Nhiêu Hải xua tay với Trương Siêu, cô thấy trên cánh tay cậu bé có vết bầm, vì thế duỗi tay chỉ chỉ, nhỏ giọng hỏi: "Cánh tay em bị sao vậy?"

Nhiêu Hải sửng sốt, vội cuốn ống tay áo lên để lộ hết cánh tay, quả nhiên mặt trong có mấy chỗ bầm tím, không quá nghiêm trọng, có điều vẫn có thể thấy rõ, hơn nữa diện tích không lớn, tổng cộng có ba bốn chỗ.

"Chị nói cái này? Mẹ em đánh đấy, sắp khỏi rồi, không sao đâu."

"Sao mẹ em lại đánh em?" Phương Viên nhíu mày.

"Không có gì đâu, thì là cô Đặng gọi điện cho ba mẹ em, nói dạo gần đây em học hành không nghiêm túc, kết quả một mình mình giảm sút không nói, còn có khả năng ảnh hưởng tới bạn bè trong lớp, bảo em là con sâu làm rầu nồi canh, nếu còn tiếp tục như vậy, cô ấy phải suy xét tới việc đuổi em khỏi lớp này." Tuy Nhiêu Hải vẫn không để bụng lắm nhưng nhắc tới chuyện cô Đặng gọi về gia đình, sắc mặt cậu bé vẫn hơi trầm xuống.

"Em làm gì chọc giận cô Đặng à? Sao cô ấy phải gọi điện cho ba mẹ em nói em như vậy?" Đây là lần đầu Phương Viên chứng kiến sự lợi hại của cô Đặng. Vừa nhớ tới cô giáo kia, cô liền cảm thấy lồng ngực mình bị đè nặng, nhưng chèn ép học sinh ở trường học là một chuyện, tan học rồi còn cố ý gọi điện tố cáo với phụ huynh, hơn nữa còn nói con sâu làm rầu nồi canh lại là chuyện khác.

Nhiêu Hải nhún vai, chỉ chỉ xung quanh mình, cười nói: "Anh chị nhìn mấy người đang cặm cụi làm bài đi, đều là con sâu làm rầu nồi canh cả, ba hàng này của bọn em hơn nửa gia đình đều nhận được điện thoại của cô Đặng, con gái có lẽ còn đỡ, còn con trai thì chắc cũng giống em thôi. Bố mẹ nhà người ta thế nào em không biết nhưng nhà em vừa nghe cô Đặng nói vậy liền nổ tung, em mới về đến nhà liền ăn trận đòn. Bây giờ sắp lành rồi, lúc trước nhìn đẹp hơn, đủ màu sắc luôn ấy."

Lúc nói chuyện này, cậu bé không hề kiêng dè bạn bè xung quanh, tuy không lớn tiếng nhưng nam sinh ngồi cùng bàn hoặc Trương Siêu ngồi gần đó đều nghe thấy hết.

"Vô duyên vô cớ sao cô Đặng lại nói với ba mẹ các em như vậy?" Phương Viên vẫn không hiểu.

Nhiêu Hải không trả lời, lần nữa cậu học sinh ngồi cùng bàn vốn cúi đầu làm bài tập bỗng quay đầu: "Để đề phòng chăng? Bài kiểm tra lần này nhà trường nói sẽ không làm theo quy định trước đây, không dựa vào thứ tự xếp hạng, thầy cô sẽ đuổi những ai họ cảm thấy thụt lùi hoặc không thể hiện tốt, do vậy học sinh nào có năng lực, có đáng giữ lại hay không đều do cách nhìn của giáo viên, cô Đặng báo với gia đình con trai họ sắp không cứu được không phải để tỏ vẻ trước sao?"

Lời này khá thẳng thắn, xung quanh có người ngẩng đầu nhìn, có người giống như không nghe thấy, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ sợ quan điểm này đa số học sinh đều đồng tình, cho nên nghe có người nói ra, không ai thấy kỳ lạ.

"Thế vừa nghe cô giáo cáo trạng, ba mẹ em liền đánh em sao?" Phương Viên hỏi Nhiêu Hải.

"Quen là được rồi, từ nhỏ đến lớn, thi tốt hay tệ, đứng vị trí cao hay thấp, chỉ cần bị giáo viên cáo trạng đều thế, cũng không phải chuyện lớn gì! Ba mẹ mình mà, đánh vài cái mắng vài câu cũng không mất miếng thịt, bọn họ không cầm dao đâm em đã là tốt lắm rồi."

"Cũng đúng, nào có ba mẹ nào vì chuyện thế này mà cầm dao dâm con mình!" Đới Húc cười nói, nói xong cuốn tay áo của Nhiêu Hải lên, nhìn trên ngón trỏ tay phải cậu bé có một vết thương vừa khép miệng, vẫn còn vết thương khác như bị dao cắt trúng, "Đây chắc không phải do ba mẹ em làm đúng không?"

"Đương nhiên là không, ba mẹ em không ác đến thế." Nhiêu Hải cười ha ha, rút tay về, chỉ Trương Siêu, "Là tác phẩm của cậu ta, là Trương Siêu làm đấy."

"Gì?" Trương Siêu vốn đã quay đầu đi, bỗng nghe thấy tên mình liền vội quay lại, mờ mịt nhìn Nhiêu Hải, hỏi, "Chuyện gì mà tớ làm? Tớ lại làm gì cậu hả?"

"Cái này này! Cậu dám nói không phải do cậu làm không?" Nhiêu Hải vói ngón trỏ qua.

Trương Siêu liếc nhìn vết thương kia, uất ức biểu môi: "Cậu nói vậy dễ gây hiểu lầm lắm đấy, rõ ràng không phải do tớ làm, là tự cậu làm không phải à? Nói cứ như tớ cầm dao cắt tay cậu vậy? Hơn nữa đến giờ tớ vẫn cảm thấy cậu làm thế là vì để tớ mời một bữa đấy."

"Con người cậu đúng là dám làm mà không dám nhận, được thôi, đúng lúc có cảnh sát ở đây, để họ phân xử đi." Nhiêu Hải nhướng mày, sau đó nói với Đới Húc, "Gần đây bài tập bọn em cứ làm đi làm lại, em chỉ có một quyển bài tập, đâu thể làm xong lại đi mua cái mới đúng không, nên em dùng bút chì viết, viết xong rồi tẩy. Hôm qua em đang gọt bút chì, Trương Siêu đi ngang đụng trúng khuỷu tay em, con dao vì vậy mà cắt trúng tay. Anh nói xem, chuyện này có phải nên trách cậu ta không?"

"Sao tớ không có cảm giác mình đụng trúng cậu nhỉ?" Trương Siêu dứt khoát xoay người lại, tay tựa vào lưng ghế, bất bình thay mình, "Nếu tớ đụng trúng cậu thì sao lại không có cảm giác?"

"Việc đó ai biết được, lỡ mấy dây thần kinh của cậu bị mỡ che hết nên không nhạy cảm thì sao?" Nhiêu Hải cười hì hì, "Trương Siêu à, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, tớ chỉ bảo cậu mua cây xúc xích nướng thôi, đâu bắt cậu trả tiền thuốc men, cậu nói xem cậu làm ra chuyện này, sao còn muốn quỵt nợ nữa chứ!"

Lần này Trương Siêu không phản bác, mà khi cậu bé quay về, Phương Viên phát hiện trên ngón trỏ tay trái của cậu bé cũng có một vết thương nằm ngang đã khép miệng, không chảy máu, nhưng thời gian bị chỉ mới đây.

"Sao trên tay em cũng có vết cắt thế? Cũng gọt bút chì bị xước à?" Phương Viên chú ý trên ngón trỏ của Trương Siêu có vết chai lớn, hẳn do cầm bút, nói như vậy cậu bé không thuận tay trái, vậy vết thương trên ngón trỏ tay trái chẳng lẽ cùng lý do với Nhiêu Hải sao?

Nghe Phương Viên hỏi, Trương Siêu lập tức đỏ mặt, vội giấu ngón tay đi, lắp bắp: "Không phải, không phải do gọt bút chì, mà là... Là do cạo râu."

"Em cạo râu đến mức làm tay bị thương?" Tuy Phương Viên là con gái nhưng vẫn không tin được lý do thoái thác này.

Trương Siêu càng đỏ mặt: "Lúc cạo râu, em đột nhiên nghĩ... Đột nhiên nghĩ trước đây có người dùng dao cạo râu tự sát, bây giờ đầu dao đều an toàn, có phải không cắt được không, cho nên em mới duỗi tay sờ thử, không ngờ... Không ngờ bị cắt trúng một cái."

Continue Reading

You'll Also Like

44.2K 2.5K 62
🍁Tên truyện: Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi nhặt được idol 🍁Tên Hán Việt: Xuyên thành pháo hôi nữ xứng sau nhặt được idol 🍁Tác giả: Thanh Điềm Hồ...
1.7M 164K 144
Đam mỹ: Gào thét vô vọng Tác giả: Bòn Beta + Vẽ tranh bìa: Cho KyungAh (K.A) + Ying9791 (Na) Thể loại: Huyền huyễn Bối cảnh: Ai Cập cổ đại, Kim tự t...
1M 66.7K 41
Tên truyện: Vợ Quỷ Tác giả: Xích Ma ĐL Thể loại: GL, hiện đại kinh dị, hài hước Tình trạng: hoàn thành (34 chương + 5 ngoại truyện) Quyển 1 (chương 1...
843K 89.6K 183
"Chúng ta chỉ có một đường khả năng này thôi. Trong cửu tử tìm kiếm nhất sinh, trong Sơn Hải tìm ra chân tướng, trong vũ trụ hồng hoang, tìm thấy lẫn...