Tuyên Cẩn nhìn đôi mắt ôn nhu như nước mang theo vẻ buồn rầu đó mà nhất thời quên không tránh né, trái lại còn thầm nghĩ: Phải yêu sâu đậm bao nhiêu mới có chấp nhất như thế? Ta đáng được như thế ư?

"Tại sao? Ta không biết... Ta có gì hấp dẫn được ngài." Tuyên Cẩn hỏi. "Nếu là bề ngoài, mỹ nhân trên đời thiên thiên vạn vạn, ngài muốn dạng gì mà không có? Vả lại ta là người lãnh đạm, ta không thú vị, ta không thích thân cận với ai và... Và ta còn có một con trai." 

Trinh tiết rất là quan trọng, nàng không tin Hạ Sí Mạch không để bụng; nàng không tin y muốn có một người không còn trong trắng thuộc về mình.

Sau lưng Tuyên Cẩn là núi giả, Hạ Sí Mạch gác tay lên núi giả, vừa lúc vòng Tuyên Cẩn lại. Hạ Sí Mạch hôn lên trán Tuyên Cẩn, chậm rãi nói: 

"Nàng nói đúng. Mỹ nhân ta gặp quả thật vô kể. Mấy năm trước, khi lãnh binh đánh Tây Chiếu, Thành chủ Tây Chiếu đã dâng con gái hắn để cầu hòa. Trừ nàng ra, cô nương kia là người đẹp nhất ở bên ngoài ta gặp được. Tính tình cô ta cũng cương liệt. Trước đó chúng ta đã giao thủ rất nhiều lần, ta luôn muốn cô ta hàng phục mình. Nhưng đến khi cha cô ta và dân chúng trong thành nguyện ý để cô ta ủy thân cho ta thì ta không có hứng thú gì nữa... Hóa ra ta chỉ muốn đả bại cô ấy trên chiến trường mà thôi."

Tuyên Cẩn nhướn mày ngắt lời, "Ý của ngài là nếu như ta cũng chủ động yêu thương nhung nhớ thì ngài sẽ không còn hứng thú với ta nữa?"

Hạ Sí Mạch lắc đầu, "Trong lòng ta có thể chứa cả thiên hạ, nhưng tim ta chỉ có thể chứa được một người, bởi vì tim ta đã bị nàng chiếm lấy, vậy nên ta chướng mắt người khác."

Tuyên Cẩn tưởng tượng Hạ Sí Mạch trên chiến trường: Ngân giáp hiên ngang, tư thế oai hùng, đừng nói là con gái Thành chủ Tây Chiếu, một cô nương bình thường nhìn thấy cũng phải động tâm thôi. Một người như ngôi sao sáng chói lại đơn phương ngưỡng mộ nàng... Một cảm giác không tên lặng lẽ tràn lan khắp người, mang theo vài phần đắc ý, vài phần hư vinh và vài phần thích thú.

Hạ Sí Mạch nhìn Tuyên Cẩn, thấy mặt mày nàng có vẻ thẹn thùng và đặc biệt là không còn sự căm ghét - cái vẻ mà xưa nay chưa bao giờ có ở trước mặt Hạ Sí Mạch - làm Hạ Sí Mạch rung động. Hạ Sí Mạch càng ngày càng dán gần hơn...‎

"Cẩn nhi, chỉ cần nàng dứt bỏ lễ giáo và thành kiến đối với ta, nàng sẽ phát hiện ta không có đáng ghét như thế. Nàng sẽ phát hiện ta có rất nhiều ưu điểm; nàng sẽ cảm giác được ta thực tâm với nàng; Cẩn nhi, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho nàng; ta không muốn nàng cô đơn lẻ loi một mình; ta muốn dù chân trời góc biển đều được sống cùng nàng; ta muốn nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này..."

Những lời ma mị của Hạ Sí Mạch dẫn dụ Tuyên Cẩn sa vào như một tâm hồn đang khô héo lâu ngày được tưới nước mà từ từ thức tỉnh. Nàng không còn là Thái Hậu cao cao tại thượng, cũng không phải một người đàn bà lẻ loi hằng ngày khát vọng tự do, nàng bây giờ chỉ là một người bình thường cần được quan tâm, yêu thương và che chở. Nàng còn trẻ, vẫn còn tình yêu, nhưng lòng phong bế đã lâu, phòng thủ rất kiên cố, nay Hạ Sí Mạch đã mở được nó ra làm nàng thấy khủng hoảng, sự bứt rứt mãnh liệt đó làm nàng muốn lùi bước, làm nàng không gượng dậy nổi. Tình cảm đối với nàng mà nói là quá hoang đường, quá xa xỉ.‎

"Chúng ta không thể." Tuyên Cẩn lắc đầu cự tuyệt, muốn giãy ra khỏi Hạ Sí Mạch mà bị y ôm nê không thể động đậy.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn đã buông lỏng vậy mà vẫn cự tuyệt. Dưới tình thế cấp bách này, nàng ôm Tuyên Cẩn, quát khẽ: 

"Không thể cái gì? Với ta mà nói, cửa ải khó khăn nhất là tâm của nàng đấy! Cẩn nhi, một khi trong lòng nàng có ta, những thứ khác không phải là lý do!"

"Ta... Ta... Ngài, ngài hãy cho ta suy nghĩ lại."

"Ta đã chờ 10 năm rồi, Cẩn nhi, ta không sợ phải đợi thêm một chốc nữa đâu. Chỉ mong nàng đừng để ta chờ lâu quá..." 

Hạ Sí Mạch áp người Tuyên Cẩn lên núi giả và hôn...

"Hm!" Tuyên Cẩn không ngờ y hôn mình, nàng mở to hai mắt nhìn, cắn răng không để bị xâm lược, song lại mơ hồ nghe thấy "Cẩn nhi", nàng mềm lòng và nhắm mắt lại, mặc cho Hạ Sí Mạch khinh bạc mình.

+‎

"Cô ba, sao hôm nay hạ triều trễ thế ạ?" Ly ngóng trông mãi, cuối cùng cũng thấy Tuyên Cẩn trở lại, lập tức nghênh đón.

Tuyên Cẩn không tự nhiên, "Ta có việc." 

Thấy đồ ăn trên bàn còn nguyên, Tuyên Cẩn hỏi: 

"Chưa dùng bữa sao?"

Ly lôi kéo Tuyên Cẩn ngồi xuống, cười nói, "Con đang đợi cô ba đó." Cầm đũa đưa cho Tuyên Cẩn, nàng thè lưỡi nói, "Cô ba không về chắc con chết đói mất."‎

Tuyên Cẩn bật cười, sờ đầu Ly, sủng nịch nói:

"Về sau đừng đợi nữa. Để bụng đói là không tốt. Bình thường ta hay bận, chiếu cố con không tốt. Khi nào có việc, con hãy phân phó cung nhân, để mấy ngày nữa về nhà mà gầy quá mẹ con sẽ trách ta."

Ly kéo tay áo Tuyên Cẩn, "Cô ba, cho con ở trong cung thêm mấy ngày nữa nha? Con sợ đi về rồi sẽ không còn cơ hội gặp cô ba nữa."

"Nếu con thích, muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề. Chỉ lo là lo con nhớ mẹ ầm ĩ đòi về, cô ba muốn giữ cũng không được."

"Tuyệt đối không có chuyện đó! Cho dù cả đời ở bên cạnh cô ba, con đều nguyện ý!"

Tuyên Cẩn cười, "Thế thì không được nha. Một cô nương như hoa như ngọc thế này mà mãi ở cạnh ta thì giống cái gì?"

Ly mở to hai mắt, vui vẻ hỏi:

"Cô ba thấy con đẹp sao?"

"Tất nhiên."

Ly cắn đũa và thẹn thùng cúi đầu, còn lầm bầm nói cái gì đó.

Tuyên Cẩn: "Con nói cái gì?"

Ly liên tục lắc đầu, "Dạ không." Mặt nàng đỏ bừng.

Tuyên Cẩn nhớ lại chuyện nhỏ có người yêu, nàng cũng hiểu nên không nói ra.

+‎

Đến chiều, sau khi các Ti các Bộ lần lượt lui về sau khi an bài mọi việc, Tuyên Cẩn che miệng mà thở hắt ra. Mệt thật, nàng nghĩ. Đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì cung nữ báo lại nói, Dung nhị tiểu thư cầu kiến. Sau khi hồi cung, nàng vẫn chưa gặp lại Tâm. Nhớ lại ngày Tâm cộng kỵ với Hạ Sí Mạch, nàng bắt đầu thấy không thoải mái. Ổn định lại tinh thần, nàng nói: "Tuyên." ‎

[BáchHợp - Edit Hoàn] Gả Cho(Hạ Giá-洛傾) - Lạc Khuynh (下嫁)Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon