Chương thứ ba mươi bảy

4.9K 351 65
                                    

Chương thứ ba mươi bảy

Lệ Tùy nói: "Ta đếm đến ba."

Đại ma đầu bình thường sẽ không có kiên nhẫn như vậy, cho nên cái "ta đếm đến ba" này trong mắt Lam Yên chỉ có hai xác suất, một là trúng tà, hai là Cung chủ đối xử với Chúc công tử thực sự không bình thường. Tiếc rằng bản thân Chúc công tử trước mắt không nghĩ như vậy, mặt y đã bắt đầu âm ỉ đau, cho nên nắm mép bàn mang ý đồ phản kháng, nhưng không có tác dụng, ngược lại khiến cho biểu cảm của Lệ Tuỳ càng hung dữ hơn.

Lam Yên: Cung chủ bình tĩnh!

Chúc Yến Ẩn: Việc lớn hỏng bét!

Thậm chí y đã đưa chân chuẩn bị chạy, kết quả là không thực hiện được. Lệ Tuỳ xách y lên nhẹ nhàng bằng hai ngón tay. Thủ pháp này Chúc Yến Ẩn rất quen. Đại ca ở Giang Nam có nuôi một em mèo Ba Tư lông dài, thường xuyên chạy loạn khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ lạc đến viện của mình. Chương thúc nhéo da sau cổ nó nhấc từ giá sách xuống chính là như thế này đây.

Lệ Tuỳ không thể tin nổi: "Ngươi vậy mà lại muốn chạy?"

Càng không thể tin nổi hơn là - ngươi vậy mà lại cho rằng cách thức tháo chạy bay bổng này có thể thuận lợi trốn thoát dưới mí mắt ta?

Chúc Yến Ẩn nghĩ thầm, ngươi đã sắp bóp mặt ta rồi, ta còn không được chạy một chút sao! Nhưng y không nói ra, bởi nhân sinh này nhìn chung là không thể nói thật làm thật mọi lúc mọi nơi được, vẫn phải dối trá đôi ba lần vào những khi thích hợp, vì thế y nhanh chóng tỏ ý, ta không có.

Lệ Tuỳ bị thái độ dối trá mà mặt không đổi sắc này của y chọc cười rồi, đương nhiên cũng có khả năng là giận đến bật cười. Vốn hắn định nhéo mặt đối phương, đến cả tay cũng nâng lên rồi nhưng lại đổi ý, ôm ngay lấy vòng eo thon gầy, mang theo người phá cửa sổ nhảy ra.

Không có một chút xíu báo trước nào.

Thế này thì ai mà đỡ nổi!

Thỉnh thoảng lại bị bắt phải trải nghiệm cảm giác đối mặt với cái chết, Chúc Yến Ẩn khóc không ra nước mắt, nhưng so với lần trước bay tới bay lui trong rừng hoang, lần này có vẻ bằng phẳng hơn một chút... Bình tĩnh, không hề!

Chương thúc cứu ta!

Tiếng gió rít gào bên tai, trái tim cũng chợt cao chợt thấp như bị ném mạnh xuống đại dương mênh mông. Chúc Yến Ẩn hoàn toàn không muốn mở mắt ra, dùng cả hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân cũng vòng qua eo đối phương, như một con... - cũng không nói chính xác được là con gì - trắng tuyết, một lùm rất to treo trên người Lệ Cung chủ, cảm giác không bứt ra nổi, mưa gió không động vững như núi.

Lệ Tùy vỗ vỗ lưng y: "Đến rồi."

Chúc Yến Ẩn vẫn nhắm mắt như trước, cổ họng thoát ra một tiếng "Ừm" hữu khí vô lực, đến thì đến chứ sao, ta còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, ta phải điều hoà thêm nữa.

Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi lại đứng không vững?"

Chúc Yến Ẩn: "Có chút."

Quả nhiên Lệ Tuỳ lại bắt đầu cười, tựa lên cây cột, như cành hoa rung rinh.

[Hoàn] Giang hồ lớn như vậy - Ngữ Tiếu Lan SanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ