[Chương 49] Tiễn Tiễn: Nàng sợ A Nhàn chê nàng!

4.6K 391 24
                                    

Tả Tiễn mất rất nhiều công sức mới làm được thủ tục chuyển tiền ở thị trấn phía trên.

Trong thời đại này, năm trăm nghìn đã có thể xem là một khoảng tiền lớn. Đối với thị trấn này, tổng số tiền chuyển khoản của vài năm, hoặc thậm chí là mười mấy năm cộng lại cũng không cao hơn Tả Tiễn được.

Vì vậy địa phương đã điều cán bộ cấp cao ra tiếp đón.

Sau đó, Tả Tiễn còn được các nhân vật lãnh đạo kéo nhau đứng trước cửa cầm biểu ngữ chụp một tấm hình.

Các thôn dân gần đó cũng hưởng ứng nhiệt tình, vỗ tay rậm rộ tựa như có thể xuyên qua tấm hình truyền vào tai người xem!

*

Tả Tiễn ôm mặt xấu hổ quay về đoàn phim cùng Tăng Tiểu Vũ, nàng đặc biệt dặn Tăng Tiểu Vũ tuyệt đối không được gửi tấm hình này cho người khác xem – Ngay cả A Nhàn cũng không được!

Nhất định nàng sẽ không chấp nhận người phủ đầy hoa đỏ chót kia là mình!

Tuyệt đối không chấp nhận!

Nàng cũng có tôn nghiêm của mình!

*

Trở về chưa bao lâu, nhân lúc trời tối lại phải quay một cảnh đêm.

Đây là giai đoạn giữa phim, ma phụng đã bám vào làm Non Tiễn hỗn loạn. Trong thời gian ngắn gây ra vô số hành vi khác thường.

Thậm chí lúc đối mặt với Ngọa Tinh Bàn, nàng đã có vài lần không thể kiềm chế khát vọng của mình, từ đó để lại vô số dấu vết trên người cô.

Lần này Ngọa Tinh Bàn đã bị trọng thương, lúc về phủ tịnh dưỡng lại bị Non Tiễn hoàn toàn khác xưa nhốt lại.

*

Non Tiễn mở mắt, đầu choáng váng, nàng phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng ẩm ướt.

Xung quanh tràn ngập tiếng nước chảy và tinh khí rêu xanh. Nhưng chính ở nơi có hoàn cảnh tồi tệ này lại xuất hiện một người khác, một người nằm đơn độc trên giường băng.

Người kia có làn da trắng như tuyết, mềm mịn đến mức tưởng chừng ở nơi hẻo lánh này cũng có thể phản ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai tay nàng vô lực đặt hờ trên giường, dáng vẻ yếu ớt nhưng lại tạo nên cảm giác phá lệ... mê người.

Nháy mắt hô hấp của Non Tiễn dừng lại một chút – Nàng nhận ra người trước mắt mình là ai.

Là người cao cao tại thượng, trong mắt hư vô, là vị sư tỷ gần như áp đảo cả đời, là Ngọa Tinh Bàn.

Vào lúc này Ngọa Tinh Bàn chẳng còn dáng vẻ thần thánh bất khả xâm phạm như trước nữa, nàng mang mười phần yếu ớt và đáng thương.

Gần như phơi bày cả người, nàng chỉ mặc một chiếc yếm và tiết khố trắng, vô số vết máu nhuốm đầy da thịt, trông có vẻ đang bị trọng thương.

Quần áo cũ xốc xếch được đặt bên cạnh, đầu ngón tay có thể chạm vào nhưng lại chẳng có sức lực để nâng cánh tay lên đem những thứ đó che đi cơ thể mình.

[BHTT] [Edit] Cậy sủng sinh kiều [Trọng sinh] - An Tiêu Tô TôWhere stories live. Discover now