Gieo nhân nào...gặt quả ấy...

4.1K 10 0
                                    


Tâm sự rất thật lòng của một bạn, rút ra từ câu chuyện:
Tiếng la thất thanh của ông Ba làm người trong làng choàng tỉnh. Tiếng gà gáy canh cuối, mặt trời còn yên ngủ ở cuối trời.
- Có ai mất đứa con nhỏ nào không, tôi thấy một ông già khăn đỏ bắt một đứa nhỏ đi về hướng Long Xuyên?
Dân làng lao xao bàn bạc. Chợt có hai vợ chồng chạy đến nhận rằng có đứa con trai vắng nhà từ chiều qua chưa thấy về. Theo hướng ông Ba chỉ, họ nhờ nhiều người đi tìm phụ.
Nhưng chuyện đó chìm dần vào quên lãng và hai vợ chồng kia vĩnh viễn mất đứa con trai. Riêng ông Ba từ đó đổi tính hiền lành, ít nói, về nhà lập một bàn thờ. Mỗi khi ăn cơm ông xới thêm một chén cơm để lên bàn thờ và khấn vái lâm râm. Bà Ba có hỏi liền bị ông gạt phắt đi.
Ông có trồng một đám mía. Đến mùa mía chín, lũ trẻ và heo của hàng xóm hay đến phá phách. Ông rất bực mình vì phải canh giữ. Một hôm ông đuổi con heo đang phá mía và theo nó về đến nhà chủ của nó. Khi được ông ôn tồn nói sự phá phách của con heo, cô chủ ong ỏng chối ngang và thách ông có đập chết con heo tại chỗ cô mới chịu nhận heo mình có phá mía. Ông đuối lý và căm giận vô cùng, quyết tâm bắt con heo làm tang chứng để mắng con mụ đó một trận. Ông mài cây xà búp( giống như cây giáo mũi nhọn) cầm theo để rình rập. Ông bò lết qua lại trong đám mía đến nổi hai khủy tay thành chai cứng. Và rồi cái gì ông mong đợi đã tới. Khi trời vừa sụp tối, ông thấy bóng "con heo" đang sột soạt nơi hàng mía bên kia. Ông rón rén bò lại gần và phóng mạnh cây xà búp. "Con heo" ngã lăn ra kêu không thành tiếng, chỉ phát ra tiếng khèn khẹt. Ông mừng rỡ chạy vội lại và thất kinh hồn vía. Thằng nhỏ giãy giụa với cây xà búp ghim ngay bụng. Ông cuống cuồng không biết tính sao. Rút mũi xà búp ra là đổ ruột liền, mà đem ra là đi tù chớ chẳng chơi. Ông do dự mãi mà không biết cách nào giải quyết. Đến khi gà gáy canh tư, ông đào lỗ chôn thằng bé trong đám mía, phi tang mọi dấu vết và về làng la lên đổ thừa cho ông già khăn đỏ.
Từ đó ông hối hận vô cùng, mỗi bữa ăn đều cúng cơm cho hương hồn thắng bé và nói lên sự vô tình và ân hận của mình. Khi phải đi đâu vắng ông dặn bà Ba cúng chén cơm không để gián đoạn bữa nào. Thời gian thắm thoát qua ba năm, một đêm ông nằm mộng, thấy đứa bé đến gọi, ông giật mình mở mắt, không thấy điều gì, lại nhắm mắt ngủ tiếp như vậy đến ba lần. Đứa bé lại đến gọi và nói:
"Ba năm qua tôi biết rõ lòng ông, không phải ông cố ý giết tôi, nên tôi không oán giận gì với ông cả. Tôi sắp đầu thai làm con của gia đình gần đây, cách nhà ông sáu căn về phía dưới. Ngày mai ông có nghe gia đình đó sinh con, thì tức là tôi, dưới bụng còn dấu dao cũ. Tôi báo cho ông biết để ông đừng cúng cơm cho tôi nữa".
Ông Ba giật mình tỉnh giấc và thức mãi không ngủ được. Sáng ngày ông nghe ngóng và biết có gia đình cách nhà ông sáu căn vừa sinh đứa con trai. Đến chiều, ông đem quà đến thăm và đến tận buồng vạch bụng xem quả nhiên có dấu thẹo mờ mờ. Từ đó ông cứ đến viếng thăm đứa bé đó luôn. Mỗi khi đi chợ về ngang thì không kẹo cũng bánh đem cho thằng bé. Mối thâm tình của ông và thằng bé đầm ấm mãi. Cha mẹ thằng bé mặc nhiên xem ông như một người thân thiết và đỡ đầu cho thằng bé. Niềm hối hận bao nhiêu năm được đền trả trong từng hộp sữa, từng chiếc bánh, từng cái nâng niu của ông dành cho thằng bé.
Bây giờ thì thằng bé đã được tám tuổi rồi. Một hôm ông đem quà đến thăm nhằm lúc cha mẹ nó đi vắng. Đứa bé ôm ông thưa:"Ông thương con quá mà con không biết làm sao trả hiếu cho ông".
Ông Ba âu yếm nói:
"Con muốn trả hiếu cho ông hả? Kìa, có trái đu đủ chín ngoài cây kìa, con hái đãi ông đi!"
Đứa bé mừng rỡ nhìn trái đu đủ cao hơn tầm tay với và băn khoăn không biết hái cách nào. Ông bảo nó lấy cây dao mác ra mà chặt, nó vâng lời lấy cây dao mác ra, mà vẫn với không tới. Ông Ba đến gốc cây cõng nó lên muốn nó tự tay hái đãi ông. Thằng bé thích thú cười dang tay quơ cây mát đứt cuống trái đu đủ, nhưng khi trái đu đủ rớt tới đất thì lưỡi mác mất đà rơi xuống ghim sâu vào bụng ông Ba. Ông ngã lăn ra kêu không thành tiếng, chỉ phát thành tiếng khèn khẹt mà thôi. Dĩ nhiên ông được đưa về nhà, chịu đựng tình trạng đó hơn một ngày đêm và từ chối mọi sự chữa trị. Qua một ngày ông bỗng tỉnh táo lạ thường và nói trở lại được. Ông cho người nhà đi tìm gọi hai vợ chồng mất đứa con hơn mười năm trước, gọi cha mẹ thằng bé đến, và trước mặt đông đủ con cháu, mọi người ông kể lại câu chuyện đã bị giữ kín hơn mười năm qua. Ông dặn gia đình không được làm khó thằng bé và cha mẹ nó, vì đây là nghiệp quả mà ông phải trả. Ông bảo con cháu lấy kinh Nhân Quả đọc cho ông nghe. Sau đó ông trút hơi thở cuối cùng.
Là vậy đó....có nhân ắt có quả...gieo gió thì ắt sẽ gặp bão....Bạn có tin vào luật nhân quả hay hok? có thể bạn cho rằng đó chỉ là những câu chuyện tưởng tượng...là nhũng thứ người ta bịa đặt ra đề hù dọa những người yếu bóng vía..là vớ vẩn...là mê tín....nhưng theo tôi...cái j' cũng có nguồn gốc,căn nguyên của nó....Khi bạn gây đau khổ....gieo tai họa...gây tổn thương cho người khác...thì dù cho vô tình hay cố ý thì dù sớm..hay muộn....hok kiếp này ...thì kiếp sau...món nợ này bạn vẫn sẽ phải trả cho người...= những đau khổ mà bạn gây ra cho người hoặc hơn nữa........Khi còn non trẻ....khi bị người ta ức hiếp,bắt nạt.....khi bị người khác chế nhạo ....khi bị người đời xô ngã ....khi bị đau đớn....khi bị tổn thương....khi thấy người khác làm hại đến gia đình...đến người thân yêu của mình ....tôi vô cùng tức giận và căm phẫn...tôi sẽ ngay lập tức nguyền rủa họ...những kẻ đã gây đau khổ cho tôi ...nguyền rủa họ sẽ phải bị trả giá gấp trăm ngàn lần như thế...tôi chỉ muốn thấy họ sẽ phải đau khổ...sẽ có 1 cái kết thảm hại....đó là tất cả những j mà đứa trẻ trong tôi...với bản năng của nó có thể nghĩ được.........Nhưng h đây....khi trải nghiệm cuộc đời mình.....nhắm mắt và tri ân.....tôi nhận ra rằng....mình sẽ hok phải làm j' hết.............tại sao Kinh ,Phât lại luôn luôn dạy con người ta fai làm việc thiện...hướng theo cái thiện...trong khi dó...rất nhiều người...hok xứng đáng với chữ Thiện đó....thật khó...để định nghĩa đc...1 người nào đó, có tốt hay hok? có Thiện hay hok? ....tôi đã hok còn xxoc nổi nữa....cách tốt nhất...là hãy nhắm mắt..và chấp nhận nó...biết đâu đó là thứ mà mình phải nhận.....hoặc giả là kiếp nạn trong cuộc đời.....còn những ng' hại ta...những kẻ làm ta đau...ta hok có lí do j' để mà hận họ...cũng hok cần làm bất cứ việc j' cả....bởi vì...........1 ngày nào đó....họ cũng sẽ nhận đc cái quả...mà họ đã gieo thôi....vì vậy...hãy gặt bỏ tất cả mọi hận thù,đắng cay, ức uất....hãy cố gắng để lòng thanh thản , nhẽ nhõm.....làm những việc mà bản thân mình thick và chỉ cần nhớ rằng những việc bạn làm sẽ hok gây tổn thương cho người khác....để làm đc như vậy ...hok phải là khó...nhưng ắt cũng hok phải là 1 việc dễ dàng....cuộc đời con người...thoắt cái tôi đã đi đc 1/3 hay là 1/2 chặng đường rồi...tôi cũng hok biết nữa..........h đây tôi chỉ mong cho cuộc sống sẽ đc bình an..tôi hok gây thù chuốc oán với ai....hok gieo gió...hok hận ai cả....tôi cũng chỉ mong....phần đời còn lại....sẽ đc yên vui....hok ai gieo tai họa cho tôi...., hok nợ ai và cũng hok muốn ai nợ mình ....đừng ai cho tôi đớn đau...vì tôi cũng hok muốn cái mà họ sẽ nhận lại..từ những việc làm của mình.....
.....................................Chỉ mong đc thanh thản và bình yên mà thui.......
Hạnh phúc nằm ở sự tha thứ.
Đúng vậy!
Chẳng có ai ôm trong lòng mối hận thù mà cảm thấy vui vẻ và thoải mái cả. Có thể, họ đã làm tổn thương bạn, họ đã phản bội lòng tin và hằn trong lòng bạn một vết thương sâu hoắm và nhức nhối nhưng hãy đặt tay lên ngực mình và dặn với chính mình "Cuộc đời này vốn không đủ dài để yêu thương chỉ sao lại phí hoài nó cho hận thù"
Vì thế, bằng cách này hay cách khác, hãy quên đi những vết thương và quên đi người để lại vết thương ấy, bạn cho đi sự tha thứ cũng chính là cách bạn tự cho chính mình một món quà chứ đầy hạnh phúc và an nhiên.
Tôi không chắc chúng ta có thể lại tin, lại yêu người ấy như chưa có chuyện gì nhưng chỉ cần bản thân tha thứ được thì ta sẽ lại có thể mỉm cười khi giáp mặt nhau.
Như vậy, không phải sẽ tốt hơn sao.

Nhân-quả và Nghiệp báoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ