Q1.Chương 22: Thanh niên ưu tú

Start from the beginning
                                    

Nhắc tới vấn đề này, ba của Bào Hồng Quang không có phản ứng gì, ngược lại là vành mắt mẹ Bào Hồng Quang đỏ lên, mở miệng trước, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Thời điểm mua căn phòng này không phải là chúng tôi muốn chuẩn bị cho nó luôn sao? Cứ nghĩ rằng sau khi ổn định, con trai sẽ nhanh chóng tìm bạn gái rồi kết hôn, ngay cả cách trang hoàng tôi cũng kêu công ty thiết kế dựa theo cuộc sống của hai người mà trang trí, xa hoa như vậy là sợ nhà gái nhìn thấy quá tầm thường sẽ chướng mắt, ngại keo kiệt rồi bỏ chạy. Nhưng kết quả, phòng đã trang trí xong, con trai cũng đã dọn vào, nhưng nó không chính thức đi tìm bạn gái, thỉnh thoảng hỏi nó, nó lại nói không muốn tìm, có đôi khi, nó lại nói không muốn yêu đương, thời gian sắp tới đừng nhắc tới việc này. Tôi và ba nó đều gấp tới chờ không được, hiện tại chuyện này còn chưa thành, lại nghe tin con trai có khả năng gặp chuyện, trái tim này của tôi đúng là như miếng thịt bị máy xay nghiền nát, không thể kêu đau!"

Ba của Bào Hồng Quang ở bên vội an ủi, nói việc này có lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi, chờ con trai trở về, thế nào cũng phải giáo huấn nó vì sao lại chơi trò mất tích. Lúc này, mẹ của Bào Hồng Quang mới bình tĩnh trở lại.

Nhân lúc Đới Húc và ba mẹ Bào Hồng Quang nói chuyện trong phòng khách, Phương Viên theo những người khác đi xem xét các phòng. Cách trang hoàng của phòng ngủ giống hệt phòng khách, trần nhà điêu khắc hoa lệ rườm rà, đèn treo vô số viên thủy tinh buông thỏng. Giường ngủ bố trí theo phong cách phương Tây, nhưng giường đệm vốn nên gọn gàng thì chăn gối lại bị vứt vào một góc trông rất khó coi, ở mép giường thậm chí có cái quần đùi nam bị vứt lung tung, phỏng chừng là Bào Hồng Quang lúc thay đồ đã ném ở đó, chưa kịp thu dọn. Nhìn một màn này, Phương Viên bất giác chán ghét nhíu mày, vội dời tầm mắt qua chỗ khác.

Diện tích căn hộ này không dưới 120 m2, ngoại trừ phòng khách ở ngoài và một phòng ngủ, nơi này còn có phòng sách, diện tích cũng không hẹp. Phòng sách có một cái bàn xa hoa, bên trên là một cái máy tính, trên tủ đựng rất nhiều sách tiếng Trung và tiếng Anh, trong đó bao gồm các quyển nguyên tác của nước ngoài. Vách tường bên cạnh có treo tờ giấy chứng nhận bằng tiếng Anh, Phương Viên tò mò lại xem, phát hiện đây là bằng tốt nghiệp của một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, người nhận là Bào Hồng Quang. Bằng khen được treo vô cùng cẩn thận, có thể nhìn ra chủ nhân của nó coi đây là một vinh quang to lớn.

"Đây là bằng tốt nghiệp đại học của con trai tôi, trên bàn máy tính của nó còn có giấy khen sinh viên quốc tế tốt nghiệp ưu tú!"

Phương Viên theo tiếng quay đầu, thấy mẹ của Bào Hồng Quangđứng ở sau cũng đang nhìn chằm chằm bằng tốt nghiệp được treo trong khung ảnh, đáy mắt là sự kiêu ngạo.

"Bà nói Bào Hồng Quang lúc trước từng đi du học, anh ta học chuyên ngành gì?" Khi nãy ở ngoài phòng khách, thời điểm Đới Húc và ba mẹ Bào Hồng Quang nói chuyện, Phương Viên mơ hồ nghe bọn họ nhắc tới chuyện Bào Hồng Quang từng du học, vì thế hỏi.

Bà ta trả lời: "Chúng tôi cho nó học kinh doanh, cụ thể là chuyên ngành gì thì tôi không nhớ lắm, hình như là quản lý kinh doanh gì đó."

"Bà xác định anh ta ra nước ngoài học chuyên ngành này sao?" Phương Viên hỏi.

Mẹ của Bào Hồng Quang nghi hoặc nhìn cô: "Cái này còn có thể giả sao? Bằng tốt nghiệp của nó tôi đã xem, hơn nữa tấm bằng cũng ở chỗ này, không phải chính cô cũng xem rồi sao? À, có phải tiếng Anh của cô không tốt đúng không? Tôi cũng xem không hiểu, không biết trên đó viết gì, hay là cô tìm ai đó biết tiếng Anh tới xem giúp đi."

Phương Viên xua tay, tỏ vẻ không cần, sau đó lấy di động ra chụp hình tấm bằng tốt nghiệp. Mẹ của Bào Hồng Quang đứng nhìn, tựa hồ với hành động này của cô mà thấy hạnh phúc, gật đầu: "Chụp lại đi, không có việc gì thì lấy ra xem, coi như là cho mình thêm động lực, dù cô không có cơ hội đi Mỹ du học thì cũng nên biết xã hội có rất nhiều nhân tài. Nếu con trai tôi không có nguy hiểm, tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen, để nó kể cô cậu nghe quá trình học tập và cuộc sống ở nước ngoài thế nào, giúp cô cậu mở mang một chút. Dù sao với cái nghề này, bình thường người cô cậu tiếp xúc đều là kẻ xấu làm trái pháp luật, muốn quen biết thanh niên ưu tú như con trai tôi, cơ hội không nhiều đâu."

Nghe bà ta tự mình quyết định nhiều như vậy, Phương Viên không khỏi bất lực, chỉ biết cười cười một cái rồi quay đầu tới bàn sách, nhìn giấy khen sinh viên quốc tế tốt nghiệp ưu tú kia. Cẩn thận quan sát một hồi, cô lấy di động ra chụp lại, lúc này mới rời khỏi phòng sách.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiWhere stories live. Discover now