Chương 34: Cắn Nó

Start from the beginning
                                    

"Chử Tử Tử?" Liên Tiêu Thù nghi hoặc.

"Tiêu Tiêu, mình nói với bạn bao nhiêu lần rồi, mình không phải Chử Tử Tử, mình gọi là Chử Hề." Cậu bé bĩu môi, có chút không vui.

"Tử Tử, mình giới thiệu một chút." Làm như không nghe thấy kháng nghị của Chử Hề, Liên Tiêu Thù kéo Liên Kỳ Quang đang lơ đãng ở bên cạnh: "Đây là anh hai mình."

"A?" Chử Hề sửng sốt, lập tức đỏ mặt, luống cuống tay chân đứng thẳng, rướn cổ, khí thế ngất trời rống một tiếng: "Chào, chào anh hai! Em gọi là Chử Hề, là bạn tốt của Tiêu Tiêu."

Liên Kỳ Quang thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chử Hề, sau đó lại tiếp tục nhìn mũi chân đi vào cõi thần tiên.

"Tiêu, Tiêu Tiêu, mình, mình có phải biểu hiện không tốt không?" Chử Hề có chút ủy khuất nhìn Liên Tiêu Thù.

"Không quan hệ, anh hai mình luôn vậy á." Liên Tiêu Thù đưa tay vỗ vỗ vai Chử Hề, cười an ủi.

"Anh hai mình không rút đao chém cậu, cũng không đá cậu thì đã chứng minh ảnh không ghét cậu rồi a."

"A?" Chử Hề sửng sốt, có chút mơ hồ. Này là đạo lý gì vậy a?

"U! Này không phải con nhóc phế vật sao?" Theo một âm thanh kiêu ngạo, một cậu bé tóc tai bóng loáng, thân mặc tây trang cà phất cà phơ đi tới, còn có ba bốn đứa nhỏ theo sau.

"Liêm Khải! Mày lại định bắt nạt Tiêu Tiêu nữa hả!" Nhìn cậu bé mặc tây trang kia, Chử Hề giống như đụng phải đại địch, giơ tay đứng chắn trước mặt Liên Tiêu Thù, phòng bị nhìn chằm chằm cậu bé Liêm Khải kia.

"Hừ! Hóa ra thằng bám đuôi cũng ở à?" Liêm Khải cao ngạo nhìn Chử Hề, kinh thường hừ nhẹ: "Cút ngay, hôm nay tao không rảnh bận tâm tới mày."

"Tao không đi!" Chử Hề trừng mắt: "Có tao ở đây, tao sẽ không để mày bắt nạt Tiêu Tiêu."

"Tao nói này, sao mày cứ lẽo lẽo theo sau nhóc phế vật này vậy? Không phải mày thích nó đi?"

"Mày, mày nói cái gì?" Chử Hề đỏ mặt, vừa lén liếc nhìn Liêu Tiêu Thù, vừa căm tức rống Liêm Khải: "Tao cùng Tiêu Tiêu là bạn tốt, bạn tốt nhất."

"Bạn cái gì? Tao thấy rõ ràng mày thích nó."

"Tao không có!"

"Mày có! !"

"Tao không có!"

"Mày có! Tao thấy mày chính là thích nó! Bám đuôi thích phế vật! !"

"Bám đuôi thích phế vật!"

"Bám đuôi thích phế vật!"

Đám nhóc đi theo Liêm Khải cũng bắt đầu ồn ào.

"Mày! Mày..." Chử Hề tức tới đỏ bừng mặt, nhưng lại không biết cãi lại thế nào, chỉ đành cắn răng, bướng bỉnh che chắn trước mặt Liên Tiêu Thù.

'Ầm! !' Một tiếng nổ vang dội, một cây hoa ăn thịt cao hai mét đứng giữa hai đám nhỏ đang đối địch, giương nanh múa vuốt, một loạt răng nanh nghiến 'ken két'.

"A! !" Một tiếng thét kinh hãi, đám nhỏ xung quanh vọt qua một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cây hoa ăn thịt hung hăng.

Chử Hề sắc mặt tái nhợt nhìn cây hoa ăn thịt thật lớn đột nhiên xuất hiện, thân thể run rẩy, nhưng vẫn như trước kiên trì đứng tại chỗ, bảo hộ Liên Tiêu Thù ở sau người.

"Ồn muốn chết." Âm thanh lạnh lẽo từ phía sau hoa ăn thịt truyền tới, Liên Kỳ Quang chậm rãi bước ra, nhàn nhạt vươn tay.

Cây hoa ăn thịt vốn cao hai mét bắt đầu rút lại, chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng khôi phục lại bộ dáng hai mươi cm như cũ, nhảy phốc lên tay Liên Kỳ Quang.

"Anh, anh là ai?" Liêm Khải nghiêm mặt, cố làm âm thanh mình cường ngạnh một chút.

"Anh hai!" Liên Tiêu Thù vui sướng chạy tới bên người Liên Kỳ Quang, ôm chầm lấy tay Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang đặt hoa ăn thịt trong tay lên đầu Liên Tiêu Thù, mặt than mở miệng: "Mỗi ngày uy thịt, sẽ sống tốt."

"Cho, cho em sao?" Liên Tiêu Thù đội cây hoa trên đầu, kinh ngạc nhìn Liên Kỳ Quang, không dám nhúc nhích.

"Gặp nguy hiểm, thả hoa cắn nó." Chỉ cần không phải dị năng giả tám cấp, sẽ không xảy ra chuyện.

Liên Kỳ Quang mặt không biến sắc nghĩ nghĩ, vươn tay niết vỡ một hạt giống trong tay, một dây leo chậm rãi lớn lên, cuối cùng được ba mét thì dừng lại, trên ngọn kết thành những túi tròn như đèn lồng to cỡ nắm tay. Liên Kỳ Quang thu nhỏ lại cỡ hai mươi cm, nhàn nhạt đặt lên đầu Chử Hề: "Cho nhóc."

"A?" Chử Hề ngơ ngác đội gốc cây nhỏ, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Liên Kỳ Quang.

Hai tay lại đút vào túi, Liên Kỳ Quang lạnh nhạt nhìn Liên Tiêu Thù: "Đói bụng."

"Anh hai, chúng ta đi ăn cơm." Liên Tiêu Thù nắm tay Liên Kỳ Quang, hướng về phía Liêm Khải ngốc lăng bên kia làm một cái mặt quỷ, tiếp đó vui sướng dẫn anh hai bạo chúa siêu suất nhà mình đi uy thực.

"Tiêu Tiêu! Chờ mình với!" Chử Hề hồi phục tinh thần thấy Liên Tiêu Thù đã đi xa, liền vội vàng chạy theo, lưu lại một đám quỷ con bị dọa ngốc.

[REUP] Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! 少将!你媳妇有了!- Diễm Quỷ Thất Nương 艳鬼七娘Where stories live. Discover now