Chiếc xe lăn bánh đi khỏi nhà thờ, mọi tiếng huyên náo dần dần trôi về phía sau.

Trên xe, mọi thứ im ắng đến đáng sợ. Người vừa ra đón hai người lúc nãy là trợ lí của Jungkook, và cũng là tài xế riêng của anh, tên là John.

Jungkook thì ngồi bên cạnh cô ở hàng ghế sau, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, John thì bận lái xe, đương nhiên nghiêm túc đến nỗi không nói câu nào. Không khí trong xe cũng vì thế mà chán vô cùng.

Jungki khẽ thở dài một hơi, lén đánh mắt sang Jungkook. Lúc nhỏ, vì nhà hai người gần nhau nên anh thường xuyên đến nhà cô chơi, rồi theo thời gian trở thành bạn thơ ấu của cô dù anh lớn hơn cô hai tuổi.

Vì việc học tập của Jungki, cha mẹ cô quyết định sẽ chuyển nhà đi, nhưng lại quyết định quá sớm nên cô vẫn chưa kịp thông báo cho anh biết rằng cô sẽ đi khỏi nơi đó.

Từ hôm đó, đến nay đã mười năm.

Tròn mười năm, anh lại tìm đến bên cô, và giúp cô thoát khỏi mớ hỗn độn này.

- Jungkook, cảm ơn anh.

Jungkook không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.

- Nếu không có anh, em không biết phải làm gì nữa.

- Em thích tên đó sao?

- Dạ?

Jungki bất ngờ trước câu hỏi quá đột ngột của Jungkook, não bộ không kịp tương tác với anh. Lúc này, Jungkook mới quay lại nhìn cô, đôi mắt thoáng qua vẻ đau thương nhưng rất nhanh lại biến mất. Sau này khi nghĩ lại, cô vẫn nghĩ là khi đó mình nhìn nhầm.

- Em thích Kim Taehyung?

Jungki hơi hoảng với câu hỏi này. Sao anh biết cô thích ai được chứ?!

- Anh...

Jungki chỉ biết trân trân nhìn anh, miệng mấp máy nhưng chẳng nói được tiếng nào. Sau một hồi im lặng, anh lại cười nhẹ một cái, rồi nói.

- Vậy là em thích hắn thật nhỉ?

Anh quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, tay bấm nút kéo cửa kính xuống, để cho từng cơn gió lùa qua mặt. Bây giờ đã bắt đầu sang mùa hạ, nhưng không khí vẫn ấm áp như những ngày đầu mùa xuân.

Tựa như ngày đó, cô rời bỏ anh...

- Em học ở Đại học Konkuk đúng không?

- Vâng ạ.

Jungkook chỉ hỏi thế thôi, chứ anh cũng đã biết từ trước cô học ở đâu rồi. Những hoạt động của cô trong suốt mười năm qua, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, dù là lớn hay nhỏ, cụ thể từng chi tiết anh đều nhớ như in trong đầu.

Anh vẫn luôn nhủ rằng, đợi sau khi anh trở về sẽ ở bên chăm sóc cô như ngày xưa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ cùng sự hoang mang khi anh xuất hiện trong nhà thờ, anh biết là cô đã quên anh.

Nói đau đớn trong lòng, thì ai chẳng nghĩ rằng là do bạn bè thanh mai trúc mã quên mình?

Chẳng ai hiểu anh đang nghĩ gì, cũng chẳng ai biết anh đang có cảm giác gì. Một chút cũng không.

| Kim Taehyung | • Người Trong MộngWhere stories live. Discover now