[Nguyệt xuất] Chương 9

246 17 0
                                    

#Đoản

#nguyetxuat9

NGUYỆT XUẤT

Chương 9

Có lẽ là do đã quá mệt mỏi sau mấy ngày bôn ba, cho nên, ở một nơi tối tăm xa lạ như U Minh điện, Lục Sơ Vũ vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành.

Khi nàng thức dậy, mơ màng mở mắt ra, trong ánh nến vàng vọt mờ ảo, chỉ thấy một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đang kề sát vào mặt mình.

Nàng hơi kinh ngạc, chớp mắt hỏi:

"Đại thúc, ngài muốn làm gì vậy?"

Ám Dạ Nguyệt chống tay nằm nghiêng bên cạnh nàng, mắt phượng liếc nhìn làn môi đỏ mọng kia, khàn khàn nói:

"Ăn nàng."

Lục Sơ Vũ từng nghe nói người của Ma giáo tàn độc bất nhân, dùng người sống luyện công, nhưng chưa từng nghĩ đến bọn họ còn ăn thịt người. Nàng vội đẩy Ám Dạ Nguyệt ra, đứng bật dậy, nói:

"Đại thúc đói rồi sao? Để ta đi nấu gì đó cho ngài ăn nhé?"

Ám Dạ Nguyệt cũng không gấp gáp bắt nàng lại, nhếch môi khẽ cười, hỏi:

"Nàng biết phòng bếp ở đâu sao?"

Lục Sơ Vũ bấy giờ mới nhớ ra mình không biết đường đi lối lại ở nơi đây. Huống hồ, bước ra khỏi gian phòng này, nàng liền trở thành người mù, bèn tiu nghỉu đáp:

"Ta không biết."

Ám Dạ Nguyệt khẽ cười một tiếng, phất tay áo đứng dậy, nhẹ ôm lấy eo nàng, thì thầm bên tai nàng, nói:

"Nha đầu, ta đưa nàng đi."

Mỗi lần ở gần y như thế này, Lục Sơ Vũ liền thấy căng thẳng, tim đập thình thịch liên hồi. Y giống như một đóa anh túc, mị lực quá lớn, khiến người ta vừa đến gần liền mê mẩn tâm hồn, quên đi tất thảy. Nàng cúi đầu, không dám nhìn y thêm nữa, thầm tự răn mình phải tỉnh táo lại.

Ám Dạ Nguyệt ôm nàng đi đến một gian bếp nhỏ. Y thắp nến lên, ánh sáng lan tỏa, lúc này, Lục Sơ Vũ mới có thể nhìn rõ. Chỉ thấy, gian bếp này chẳng biết đã bỏ trống bao năm, tuy rằng không có một hạt bụi, có lẽ được quét dọn rất thường xuyên, nhưng tro trong bếp đã lạnh, mùi ám khói đã biến mất, hẳn là đã lâu chẳng ai nổi lửa nấu nướng gì. Cũng may, nguyên liệu trong bếp dường như vừa được thay mới, còn có thể ăn được, Lục Sơ Vũ bèn vén tay áo lên, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Khói bếp chiều bay lên trên U Minh điện, quyện theo mùi thơm lừng của thức ăn. Ám Dạ Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn, chợt nhớ đến những ký ức xa xôi thuở nhỏ, bất giác cất tiếng, giọng chứa đầy hoài niệm, khẽ nói:

"Đây là gian bếp phụ thân tự tay dựng nên. Lúc đó, bà ấy mỗi ngày đều nấu cơm ở nơi này, ta ngồi luyện công trong phòng, ngửi thấy mùi thơm, bụng liền thấy đói..."

"Bà ấy?", Lục Sơ Vũ ngạc nhiên, "Bà ấy là ai?"

Ám Dạ Nguyệt im lặng không đáp.

Lục Sơ Vũ nghĩ rằng mình đã hỏi thứ không nên hỏi, bèn không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm nấu nướng.

Một lúc lâu sau, bất chợt, nàng nghe thấy tiếng nói khẽ thật khẽ vang lên:

[Tập truyện] Giang Hồ Lục KýΌπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα