Hắn có một công tác quan trọng phải ra nước ngoài một chuyến, có thể tới mười ngày nửa tháng. Vốn hắn cảm thấy kỹ năng sống của Thẩm Phóng rất tốt, ở nhà một mình sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay thấy tình hình này lại cảm thấy không xác định.

Thẩm Phóng lái xe, Tiết Diễm ở một bên dặn dò anh cái này cái kia: "Tôi phải ra nước ngoài vài ngày, anh ở nhà một mình, đi làm tốt nhất vẫn là gọi tài xế đưa đi, hoặc không thì tự lái xe đi cũng được. Nhưng nếu tới nơi khác thì vẫn cứ là gọi lái xe đưa đi. Nếu nơi đó không rõ thì cố gắng ít đi loanh quanh, khi đi nhớ mang theo di động..."

Tiết Diễm vốn là một người trầm mặc ít nói, không biết từ khi nào bắt đầu nói nhiều hơn. Thẩm Phóng cảm thấy hắn có thể là không cẩn thận bị mình lây bệnh.

Thẩm Phóng ban đầu không biết chuyện hắn phải ra nước ngoài, chợt nghe được tin tức này cũng cảm thấy bất ngờ cùng có chút luyến tiếc, lắng nghe rất nghiêm túc.

Kết quả Tiết Diễm lại lải nhải mãi không dứt, Thẩm Phóng cũng mất kiên nhẫn nghe, đùa giỡn: "Tiết Diễm Diễm, không phải anh là bá đạo tổng tài sao? Sao lại càm ràm mãi như vậy." Đến cả anh cũng hận không thể trưng ra thẻ bài "Không được nói chuyện với tài xế."

Quyến luyến nồng cháy cùng thân thiết trong nháy mắt bị đánh gãy, trên mặt Tiết Diễm lộ biểu tình khó có thể tin được: "... Anh ghét tôi?"

Trong nháy mắt,Thẩm Phóng dường như nghe được tiếng trái tim thủy tinh của ai đó tan vỡ. Anh vội vàng sửa chữa: "Không có không có, làm sao có thể ghét anh được, anh đáng yêu như vậy kia mà."

Nhưng đáng tiếc đã muộn rồi. Tiết Diễm ngậm chặt miệng, nhất quyết không nói.

Thẩm Phóng căn cứ theo điều hướng, thuận lợi lái xe về tới biệt thự Tiết gia, đỗ xe trong sân. Dọc đường đi Tiết Diễm cũng không chủ động nói với anh một lời, đặt câu hỏi cũng không trả lời, nhất quyết im thít, mặt vẫn vô cảm, như thể khôi phục lại lúc hai người mới gặp nhau.

Nhưng Thẩm Phóng rõ ràng là anh ta đang giận lẫy, đang nghĩ nên nói cái gì để hắn mở miệng.

Lúc này nah vừa vặn liếc thấy một chiếc SUV màu đen hết sức độc đáo trong sân, liền cố ý gọi Tiết Diễm: "Anh xem kia, cái xe kia nhìn mắc cười thật. Ha ha ha."

Tiết Diễm ngay từ đầu vẫn không để ý tới anh, đợi một lúc, thừa dịp Thẩm Phóng không chú ý mới lén quay đầu liếc qua.

Kia chỉ là một chiếc SUV bình thường, kích thước khổng lồ, toàn thân màu đen, từ nhan sắc đến vẻ ngoài đều rất nặng nề, là quà của một người bạn ra nước ngoài vẫn chưa trở về tặng hắn.

Tiết Diễm không biết anh đang cười cái gì, cảm thấy mình có thể bị lừa nhưng vẫn không nhịn nổi mở miệng hỏi: "Mắc cười chỗ nào?"

"Anh nhìn biển số xe kìa, chính là để làm mọi người cười, ha ha ha ha."

- Biển số chiếc xe kia là xyz233(*)

(*) 233 = lol = bật cười to

Cho dù Tiết Diễm biết ba số 233 cuối cùng có ý nghĩa gì nhưng vẫn không hiểu tại sao Thẩm Phóng lại có thể cười điên cuồng đến thế, chỉ vì một chuỗi số mà cười đến rũ rượi, lại nhìn chiếc xe kia: "Anh thích loại xe này hả?"

"Không có không có." Thẩm Phóng khoát tay, "Anh không cảm thấy biển số xe này rất mắc cười sao!"

Tiết Diễm: không – cảm giác, lạnh lùng.jpg

Thẳng đến khi hai người trở về phòng ngủ ở Tiết gia, Thẩm Phóng mỗi lần nhớ lại biển số xe kia vẫn cười ngặt nghẽo.

Nếu Tiết Diễm đã mở miệng, Thẩm Phóng sẽ không cho hắn cơ hội tiếp tục giận dỗi, bắt lấy thời cơ hỏi hắn vài câu, bắt hắn nói chuyện.

Vì thế Tiết Diễm tiếp tục dặn dò Thẩm Phóng những chuyện phải làm sau khi mình đi công tác. Chẳng hạn như mỗi ngày đều phải gọi điện báo tình huống cho hắn, tính làm chuyện gì cũng phải bàn bạc với hắn, còn nói nếu e rằng một mình ở nhà nhàn rỗi thì có thể gọi bạn bè tới nhà chơi.

Thẩm Phóng cảm thấy bất đắc dĩ: "Tôi cũng không phải trẻ ba tuổi, trước lúc quen anh tôi cũng sống một mình nhiều năm rồi. Anh nghĩ tôi với anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiết Diễm nhìn anh, vẻ mặt lạnh lẽo: "Lên núi xuống núi chỉ có một đường, thằng nhóc vài tuổi cũng sẽ không lạc đường, nhưng anh vẫn đi nhầm."

Thẩm Phóng: "..." chọc vào khuyết điểm người khác, người này đúng là học hư rồi.

Cảm xúc lo lắng của Tiết Diễm lên tới đỉnh điểm vào ngày khởi hành.

Hôm ấy hắn thức dậy còn sớm hơn bình thường, nhưng không giống như mọi ngày tới thư phòng công tác, cũng không chuẩn bị đồ lên đường, mà là kéo ghế dựa tới bên giường, im lặng nhìn Thẩm Phóng ngủ.

Giờ này đối với Thẩm Phóng thì vẫn là quá sớm, anh ngủ rất say, bởi vì muốn tiễn Tiết Diễm mà khi báo thức vang lên tiếng đầu tiên đã mơ mơ màng màng mở mắt.

Tiết Diễm nâng tay cầm đồng hồ báo thức lên nhìn qua, năm phút đồng hồ đặt một cái, đặt liền năm cái.

Hắn nghĩ thành ý như vậy đã coi như đáng giá, bèn đổi đồng hồ báo thức thành thời gian Thẩm Phóng rời giường bình thường, sờ sờ mặt anh, "Anh cứ ngủ tiếp đi."

Thẩm Phóng cố gắng ngồi dậy, còn chưa tỉnh táo lắm, giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, "Tôi đưa anh ra sân bay."

Tiết Diễm nhẹ giọng, "Không cần, kêu lái xe đưa ra là được rồi. Tôi đi đây." Giọng nói đặc biệt trầm thấp dịu dàng, mang theo năng lực mê hoặc lòng người.

Miệng hắn nói đi đây nhưng lại không làm động tác tương ứng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Phóng.

Giờ phút này, Thẩm Phóng thần kỳ lĩnh ngộ được khát vọng thầm kín của hắn, đột nhiên nhấc tay nắm lấy vai hắn: "Bảo bối, lên đường bình an." Sau đó đi tới, hôn lên mặt hắn một cái.

Tiết Diễm bị cái chạm nhẹ nhàng này làm chấn động. Hắn tuy mong chờ Thẩm Phóng chủ động làm cái gì đó với mình nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám hy vọng xa vời nhanh như vậy đã thành sự thật.

Vuốt vuốt má vừa bị hôn vào, Tiết Diễm giật mình nhìn người trên giường, "Tại sao anh...?"

Thẩm Phóng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh rụi cười với hắn, "Hôn tạm biệt."

Tiết Diễm gật gật đầu, luống cuống chân tay bước ra khỏi phòng ngủ, hoàn toàn không có chút gì trấn định của ngày thường.

Sau khi hắn rời khỏi, Thẩm Phóng quay lại nằm trên giường, nhắm mắt lại, sờ sờ môi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.

Cảm giác này... dường như không tệ?

[Edit][Đam mỹ] Hôn ước lừa gạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ