Chương 53: Chính Là Muốn Nàng Đau

4.2K 146 0
                                    

Mai Tử được hắn dỗ dành như vậy trong lòng nhất thời ấm áp, nhưng lập tức sợ hãi cùng cực khổ phong sương mưa tuyết dọc đường đi lại vọt lên. Nàng dứt khoát lấy tay đấm vào lồng ngực hắn khóc ròng nói: "Là chàng không tốt, chàng cái người độc ác này, cứ thế bỏ ta lại, còn muốn ta tái giá, sao chàng có thể như vậy!"

Hối hận cùng áy náy đan xen trên khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Kinh Sơn, hắn trầm mặc mặc để Mai Tử đấm, thật lâu sau mới nói: "Xác thực là ta không tốt."

Tiêu Kinh Sơn không nói thì thôi, nói rồi lại càng gợi lên uất ức trong lòng Mai Tử.

Hắn ngay cả một bóng lưng cũng không để lại cho nàng, chỉ để lại một phong thư lạnh như băng cùng một câu muốn nàng tái giá. Nàng ở trong thôn đợi một năm, đợi đến khi hoa tàn lại nở, đợi đến khi hè qua đông đến lại qua một năm hoa liễu theo gió bay đi, nhưng lại không đợi được một chút tin tức nào của hắn!

Nhớ tới việc này, Mai Tử từ trong lòng hắn ngẩng đầu, uất ức nhìn hắn: "Lúc ta gả cho chàng liền không nghĩ tới người khác nữa, lúc đó chàng thật sự nghĩ ta sẽ tái giá với người khác sao? Mặc dù ta không có nhiều kiến thức, nhưng cũng biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức, chàng nói những lời đó thì xem ta là cái gì hả ?"

Nàng uất ức nâng mắt bất an chờ đợi, nhớ tới một đường kinh sợ nguy hiểm lại nhịn không được mang theo nức nở, gục đầu xuống buồn bã nói: "Hay là, chàng căn bản muốn ta tái giá để không còn gì vướng bận, đi tìm người khác tốt hơn?"

Bàn tay Tiêu Kinh Sơn sờ hai má có chút gầy gò của nàng: "Mai Tử, nàng tức giận nên mới nói những lời này mà thôi, nàng biết ta sẽ không ."

Mai Tử lại cắn môi, con ngươi rưng rưng mang theo giọt nước mắt trong suốt nhìn hắn: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết! Chàng người này, ta đoán không ra, cái gì ta cũng không hiểu được! Ta làm thế nào cũng không hiểu, nếu ta gả cho người khác thì chàng một chút cũng không để ý sao? Chàng thực sự muốn ta tái giá với người khác sao?"

Con ngươi sâu không thấy đáy của Tiêu Kinh Sơn nhìn kỹ nàng, trầm mặc lắc lắc đầu: "Ta không muốn."

Ngón tay thô lệ của hắn nhẹ nhàng vô ý thức cọ lấy hai má của nàng, cúi đầu thong thả giải thích: "Nhưng nếu vạn nhất ta không thể quay về, ta làm sao có thể để nàng tuổi còn nhỏ mà thủ cả đời? Hơn nữa --" Hắn nhìn Mai Tử, con ngươi thậm chí có chút tránh né cùng gian nan.

Mai Tử ngẩng đầu truy vấn: "Hơn nữa cái gì?"

Tiêu Kinh Sơn thấp giọng thở dài, rút lại cái tay đang cọ hai má của nàng, ngay cả mắt cũng khó xử tránh đi chỗ khác không nhìn Mai Tử. Dưới cái nhìn uất ức cùng chăm chú của Mai Tử, hắn giống như có chút gian nan nói: "Ta không biết, không biết nàng nghĩ thế nào. Lúc đó nàng gả cho ta thật ra cũng là bất đắc dĩ ."

Mai Tử nghe rõ câu nói cuối cùng của hắn, chợt có chút hiểu ra, cuối cùng cúi đầu xuống chán nản nói: "Chàng quả nhiên là người độ lượng, thì ra chàng vì ta mà cân nhắc, sợ trong lòng ta nghĩ đến người khác mà không muốn chờ chàng." Nàng chau đầu lông mày giống như đang tư lự cái gì, cắn răng nói nhỏ: "Thì ra chàng muốn cho ta một cơ hội."

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn - Nữ Vương Không Ở NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ