Chương 76

1.6K 86 4
                                    

Bên trong Thái tử phủ toàn bộ người xuất động, kinh thành giới nghiêm, nơi nơi đều là quan quân lùng bắt, tất cả mọi người như lâm vào đại địch, nguyên bản kinh thành náo nhiệt ồn ào một ngày tựa hồ trở thành hoang vắng, trong thành ngã tư đường trừ bỏ quan binh không có bất luận kẻ nào.

Tất cả thương gia cũng đóng cửa, gió thu hiu quạnh, khiến mọi người trong lòng đều dâng lên cảm giác xấu. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, sợ rước họa vào thân. Một số đại thần trong lòng càng bất an, ai cũng biết sau này sẽ đến lượt bọn họ.

Đại thần có giao tình với Sở vương bị tra đầu tiên, bởi vì hoàng đế cũng không hạ lệnh xử trí đám đại thần này, cho nên Thái tử cũng không làm gì những kẻ đó.

"Tình huống thế nào?"

"Hồi bẩm Thái tử, không tìm được Sở vương." Tướng sĩ điều tra trở về nói.

"Sở vương phủ thì sao?"

"Sở vương phủ mọi người đều bị khống chế, cũng không có bất luận phát hiện gì." Sĩ binh cung kính đáp lời. Thái tử gật gật đầu, phất tay cho người lui ra, rồi sau đó nhìn về phía Hữu Yển vẫn luôn theo bên cạnh mình.

"Hoa các các ngươi không hổ là tình báo đệ nhất giang hồ, giấu một người bổn vương tìm khắp nơi không thấy." Thái tử khẽ cười. Hữu Yển chậm rãi nói "Thái tử quá lời, chỉ cần cho Thái tử thời gian, ta tin tưởng có thể tìm ra Sở vương."

Thái tử trầm mặc, cho hắn thời gian đúng là có thể tìm ra Sở vương, nhưng không biết phải mất bao lâu. "Chuyện này đã đến thời cơ, tốt nhất vẫn không cần lãng phí thời gian. Ta không có ý dò hỏi bí mật các ngươi. Chỉ là muốn biết Sở vương ở đâu."

Hữu Yển nhẹ giọng nói ra một địa điểm, là điểm liên lạc bí mật của Hoa các, Thái tử gật gật đầu, tiếp tục dẫn người tìm kiếm, sau một ngày tìm kiếm không có kết quả, ngày thứ hai tự mình mang theo tướng sĩ, rốt cục tại một nhà dân phát hiện không ổn, sau đó tìm thấy Sở vương.

Mà thời gian này, quân đội Sở vương đã đến mười dặm ngoài kinh thành, lại bị Thái tử ngăn lại. Trong thành chỉ có mấy vạn cấm quân, mặc dù có một phần nghe theo mệnh lệnh Hàn vương, nhưng đại bộ phận vẫn trung với Hoàng đế. Hiện giờ Sở vương đã thành nghịch tặc. Quân đội của hắn lại bị ngăn ở ngoài thành. Chiều hướng phát triển, xem ra Thái tử đại cục đã định.

Bè đảng Thái tử vui mừng khôn xiết, đứng bên phía Sở vương tự nhiên là trong lòng run sợ.

Sở vương luôn luôn được sủng ái, Hoàng Thượng sao có thể hạ chỉ tróc nã? Hơn nữa vì cái gì hậu cung một chút động tĩnh đều không có?

Thời điểm Thái tử đi vào nhà dân, đúng lúc tiêu dao tán phát tác, Sở vương nhiều ngày sớm đã bị tra tấn không ra hình người, Thái tử đột nhiên không nhận ra người toàn thân đầy máu trước mắt này là Sở vương phong lưu phóng khoáng khi xưa.

Nhìn thấy Thái tử, Sở vương cười nói "Đại ca, ngươi rốt cục cũng đến. Rốt cục vẫn tới một bước này."

"Ngươi... ngươi như thế nào?" Thái tử ngây ngẩn cả người. Sở vương từ mặt đất đứng lên, run rẩy lau lau khóe miệng của mình, cười nói"Mùi vị tiêu dao tán không bằng đại ca cũng nếm thử xem?"

Bởi vì này mấy ngày qua mỗi ngày đều bị tra tấn, Sở vương chỉ cảm thấy chết lặng không chịu nổi, hơn nữa hắn cũng có cảm giác dược lực tiêu dao tán đang dần giảm bớt. Nếu không hắn hoàn toàn không có khí lực mà nói, chỉ là khống chế chính mình cũng đã dùng hết thảy khí lực.

"Phụ vương lệnh ta mang ngươi trở về, ngươi vẫn là cùng ta trở về đi, nếu không..." Thái tử nói.

"Trở về? Trở về ta còn giữ mạng được sao?" Sở vương cười nói. "Đại ca không cần nói nhiều tốn công, ta sẽ không trở về."

"Ngươi hiện tại không quay về ta có thể lấy mạng của ngươi." Thái tử cả giận nói"Thị vệ quanh đây ta đã xử lý xong, ngươi còn có cái gì có thể dựa vào. Người tới... "

Tướng sĩ phía sau Thái tử liền muốn tiến lên, Sở vương muốn phản kháng, nhưng hắn nói chuyện đã là dùng hết khí lực, lúc này chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Tướng sĩ cách Sở vương càng ngày càng gần, người phía sau Thái tử lại đột nhiên lớn tiếng nói "Không tốt, mau lui lại." Rồi sau đó một tay kéo Thái tử lui ra phía sau.

Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu Sở vương đột nhiên vỡ vụn, rồi sau đó một người nhảy vào trong phòng, vài tướng sĩ đứng trước nháy mắt bị kiếm khí cắt thành vài đoạn, máu tươi văng khắp nơi.

"Là ngươi."

"Tử Thanh." Thanh âm Thái tử kinh ngạc cùng Sở vương kinh hỉ đồng thời vang lên, đúng là Tử Thanh mất tích mấy ngày nay. Tử Thanh vội vàng trở lại nâng Sở vương đứng lên.

"Điện hạ... ngươi..." Tử Thanh trong mắt hiện lên đau lòng. Sở vương mỉm cười nói "Không sao, mấy ngày nữa thì không có chuyện gì. Ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao!" Tử Thanh vội đáp.

Thái tử cười nói"Người bên cạnh Nhị đệ quả nhiên là trung tâm, lúc này còn gấp trở về chịu chết, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chịu giơ tay chịu trói hay không?"

"Đại ca, ta sẽ không đi cùng ngươi." Sở vương nói, "Ngươi có thể giết ta."

"Được lắm, vậy đừng trách vi huynh không nể tình nghĩa huynh đệ." Thái tử cười nói "Người tới a! Phóng hỏa đốt nơi này. Cung tiễn thủ chuẩn bị, nếu có người đi ra lập tức bắn chết."

"Tuân mệnh!"

Sở vương ho khan vài tiếng, cười nói "Thắng làm vua thua làm giặc, bổn vương không còn lời nào để nói. Chỉ mong rằng đại ca ngày sau đừng tìm người của ta tính sổ."

"Nhị đệ yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi ta sẽ không đổi ý." Thái tử cất cao giọng nói.

"Phanh" Tử Thanh tay áo vung lên, cửa phòng bị đóng lại, sau đó ngọn lửa được châm, lửa mượn gió thổi, thực nhanh đã đem gian nhà bao vây.

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànWhere stories live. Discover now