Chương 58

2.1K 105 2
                                    

Thời điểm Dịch Hồi ra khỏi đại môn, đã là buổi chiều sau ngày Phong Miểu tìm hắn. Nội lực lưu động càng lúc càng trì trệ, có loại cảm giác vô lực kéo dài. Hắn cười khổ, trước kia hắn cho dù là mấy ngày không ngủ đều không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nhịn hai ngày, đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Phong Miểu cùng người Tàng Kiếm sơn trang đứng trước cửa, đang chờ Dịch Hồi đi ra. Thấy hắn đến, Phong Miểu tiến lên phía trước nói "Tiên sinh, chúng ta bị người giang hồ bao vây."

Nghĩ đến có một ngày như thế, Tàng Kiếm sơn trang đối mặt với nguy hiểm, chính là ngày này.

Người ở lại sơn trang cũng đã đi hết, không có một người lưu lại. Toàn bộ sơn trang chỉ dư lại nguyên bản mọi người sơn trang cùng đám người liên can Hoa các Tiêu gia bảo.

Bên ngoài sơn trang vây quanh đông đúc có gần ngàn người, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, bộ dáng hung thần ác sát.

"Dịch mỗ đã tuân theo lời hứa với các vị, hiện giờ sao còn quay lại." Dịch Hồi cười nói. Lúc này có người hô to "Chúng ta Thiết Sa môn không vì tài bảo mà đến, chính là muốn hỏi Dịch tiên sinh, Môn chủ của chúng ta hiện giờ ở đâu?"

Trọng Trầm Mặc ở trong núi đã bị Đao khách tán giết chết, nhưng hiện giờ Đao khách tán cũng đã chết, chết không đối chứng. Người chết tại sơn trang, hiện giờ thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.

Dịch Hồi chắp tay "Thực không dám giấu diếm, hiện giờ bảo tàng tuy rằng đã tìm được, mặc dù lúc tranh đoạt bảo tàng, có vài vị bất hạnh bỏ mình. Nhưng bảo tàng nếu do bọn hắn tìm được, như vậy cho dù bỏ mình, vị đại hiệp nào có được, cũng sẽ tặng cho môn phái tương ứng."

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người đều có chút khó có thể tin. Vốn tới giết người đa phần chính là vì nó, hiện giờ lại bỗng nhiên vô cớ tống xuất.

Bất quá Dịch Hồi đơn giản một câu, những người này liền loạn. Nghĩ đến phần tiện nghi, cơ bản tưởng không phân chia được chút gì. Linh Lung các cùng Thiết Sa môn tuy rằng mất chưởng môn, nhưng lại có thể được rất nhiều tài bảo, như vậy bọn họ sẽ không đến gây phiền phức nữa.

Chưởng môn chết, có đôi khi cũng là một chuyện tốt. Về phần môn phái hưng suy, thì phải chờ tới thời điểm chính bọn hắn thành chưởng môn mới rõ.

"Về phần các anh hùng khác, Đao khách tán không môn không phái, một phần của hắn liền phân cho các vị. Về phần muốn làm sao chia thì tùy các vị." Dịch Hồi nói xong, chỉ cảm thấy lại có chút vựng huyễn. Vô Kỳ đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy hắn.

Một người Thiết Sa môn hỏi "Chẳng lẽ Môn chủ cứ như vậy chết không minh không bạch sao? Chúng ta làm sao biết có phải các ngươi cố tình hay không, sát hại người bất đồng ý kiến với các ngươi." Dịch Hồi lạnh nhạt nói "Ý kiến bất đồng không chỉ có vẻn vẹn vài người này, như thế nào vẫn có người còn sống?"

"Ai biết các ngươi có thông đồng hay không." Một vị trưởng lão Linh Lung các cả giận nói. Dịch Hồi nhu nhu trán của mình, có chút bất đắc dĩ.

"Ta muốn giết thì đều giết, sẽ không lưu lại các ngươi." Vô Kỳ thấy Dịch Hồi thân mình khó chịu, lạnh nhạt nói.

Tiêu Lạc Ngọc ngay trong phòng nhìn Hoa Diệc Khê, lúc này cho dù là có người nói cho hắn Tiêu gia bảo bị hủy, hắn cũng sẽ không quản. Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn không ảnh hưởng đến nơi này. Nơi này vẫn thực an tĩnh.

Hoa Diệc Khê xương cốt rất nhiều nơi đều gãy, nhưng Dịch Hồi nói vẫn may Hoa Diệc Khê trên người lúc ấy mang theo Phương hoa châu, võ lâm chí bảo năng lực không chỉ bảo vệ Hoa Diệc Khê một mạng, còn khiến xương cốt y không đến mức triệt để vỡ vụn, còn dấu hiệu có thể chữa trị. Hiện giờ Dịch Hồi cùng Vô Kỳ cứu chữa, nói chung chưa đến mức mất mạng.

Tiêu Vân đi đến, buông xuống y phục cùng nước sạch. "Bảo chủ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi! Ta giúp ngươi nhìn Hoa công tử. Ít nhất ngươi phải rửa mặt chải đầu một chút, ngươi hiện tại trên người bẩn như vậy, vạn nhất đụng tới vết thương của Hoa công tử sẽ không tốt."

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, phất tay ý bảo Tiêu Vân ra ngoài. Hắn hiện tại không dám để bất luận kẻ nào tiếp cận Hoa Diệc Khê, cho dù là Tiêu Vân cũng không thể. Tiêu Vân sau khi rời đi, Tiêu Lạc Ngọc thay đổi y phục, đơn giản rửa mặt một chút.

Suy tư một khắc, Tiêu Lạc Ngọc gọi Tiêu Vân tới "Tiêu Vân, ngươi cầm ngọc bội của ta về Tiêu gia bảo, nói cho Mạc thúc ngày sau chuyện làm ăn cùng Linh Lung các, Cái Bang và Lạc Thủy môn hết thảy hủy bỏ, còn phải tận lực đả kích sinh ý của bọn họ." Tiêu Vân gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

"Còn có, bảo Mạc thúc đem Tiêu gia bảo Tiêu vệ phái ra. Có sinh ý liền buông xuống, mọi người xuất môn, người ba môn phái này... toàn diệt."

"Bảo chủ..." Tiêu Vân sửng sốt. Sinh ý cái gì đó, Tiêu gia bảo cho dù tổn thất một ít cũng không sao, cho dù sinh ý đều hủy, chung quy vẫn còn căn cơ. Nhưng mà Tiêu vệ là chỗ dựa trên giang hồ của Tiêu gia bảo.

Tiêu gia bảo vẫn là một môn phái giang hồ, không có khả năng chỉ trông vào một cao thủ như Tiêu Lạc Ngọc, những hộ vệ đó cũng bất quá chỉ là nhân sĩ thông thường. Mà Tiêu vệ mới là căn cơ chân chính của Tiêu gia bảo. Trong đó rất nhiều người tuổi cũng đã ngót nghét bảy mươi, ngày thường sẽ tiếp nhận một ít công việc sát thủ. Cơ bản đều tại Tiêu gia bảo, có lẽ đại bá quét dọn cũng là một thành viên trong đó.

Có lẽ đại thẩm phòng bếp cũng là một trong số đó không chừng, thực tế Tiêu Vân cũng không rõ lắm rốt cuộc có những ai. Nhưng hắn biết rõ, Tiêu vệ chỉ nghe mệnh lệnh từ Bảo chủ. Là Tiêu gia bảo chân chính trụ cột vững vàng.

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, "Nhanh đi, trên đường cẩn thận." Tiêu Vân còn muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, rời đi.

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànWhere stories live. Discover now