Chương 42 : Hiểu lầm

3K 165 2
                                    

Trên giang hồ, biểu hiện thay quyền vừa rồi của Dịch Hồi cũng không ai đề xuất ý kiến phản đối gì, cái gọi là tinh anh giang hồ chân chính có thể xuất thủ cũng không nhiều. Mười người cũng dễ lựa chọn.

"Những người khác ta hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi sơn trang." Dịch Hồi nói, rồi sau đó xoay người rời đi. Hoa Diệc Khê vỗ vỗ tay Tiêu Lạc Ngọc, cũng đi theo.

"Tiêu bảo chủ, theo ý của Dịch tiên sinh ngươi cùng Hoa các chủ có thể coi là trong số mười người hay không ?" Trọng Trầm Mặc hỏi. Tiêu Lạc Ngọc nhìn bóng dáng Hoa Diệc Khê rời đi, xoay người cười nói "Cái này là tất nhiên, ta cùng Diệc Khê đương nhiên là người trong giang hồ. Ta nghĩ danh ngạch đó hẳn là sẽ có chúng ta không phải sao?"

"Này đương nhiên." Trọng Trầm Mặc đáp lời. Hai người kẻ xướng người hoạ, liền định ra.

Đại môn sơn trang lại mở, một số môn phái nhỏ rời khỏi sơn trang, cũng có một số người bởi vì không đạt được lợi mà không muốn rời đi, liền lưu lại sơn trang. Bất quá nhân số cũng không nhiều.

Hoa Diệc Khê theo Dịch Hồi đến bên bờ hồ, Dịch Hồi nhìn hồ nước trong suốt cơ hồ có thể thấy đáy, thấp giọng nói "Ba ngày này mỗi một ngày ngươi đều phải ngâm trong hồ mười canh giờ, hai canh giờ còn lại có thể tùy ý đi lại, nhớ rõ giữa chừng không thể gián đoạn. Hơn nữa trong ba ngày không thể ăn gì, chỉ có thể uống nước, cũng không thể sinh hoạt chuyện phòng the."

Hắn thản nhiên nói, đi qua cầm lên gốc tương tư, toàn bộ nhấn chìm trong nước. Nguyên bản hồ nước trong suốt tựa như bị mực xâm nhiễm, từ chỗ gốc tương tư hạ xuống nhanh chóng biến thành đen, rồi sau đó toàn bộ hồ đều trở nên tối đen.

"Ba ngày sau gân mạch của ngươi sẽ bước đầu nối liền, nhưng tạm thời không thể vận công, nếu không thì sẽ phí công tẫn sức, ta sẽ cho ngươi một phương thuốc, ba tháng sau có thể vận khí, đại khái một năm sau có thể khôi phục ba phần công lực, sau này khôi phục như thế nào thì phải xem cố gắng của bản thân ngươi."

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, thì ra Dịch Hồi yêu cầu ba ngày sau mới điều tra Tàng Kiếm sơn trang là vì nguyên nhân này, cũng không biết vì cái gì Dịch Hồi an bài thời gian chặt chẽ như thế.

"Ta canh giữ cho ngươi." Dịch Hồi nói. Hoa Diệc Khê cởi áo khoác, thẳng tắp đi vào trong nước, y phát hiện hồ nước này cũng không sâu, mực nước vừa vặn cho y đứng thẳng.

Chờ Hoa Diệc Khê đi đến giữa hồ, ánh mắt Dịch Hồi chuyển hướng về phía một cái giỏ trúc. Hắn đi qua mở ra, bên trong giỏ trúc là một con sâu đỏ thật lớn, đang không ngừng nhúc nhích.

Dịch Hồi mắt lạnh nhìn con sâu này, sau đó tựa hồ là hạ quyết tâm, cầm sâu đi đến bên hồ, ném vào.

"Là huyết trùng" Tuy rằng nghe tên rất ghê tởm, nhưng kỳ thật là một loại sâu dùng dược liệu dưỡng ra, chỉ là quá trình nuôi dưỡng rất gian nan, lớn như vậy cơ hồ là thế gian hiếm thấy. Nghe đồn loại sâu này có hiệu quả dưỡng thân kiện cốt, có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh.

Phương pháp này là Dịch Hồi nghĩ ra, dược liệu cùng một chỗ mới có thể phát huy công hiệu tối đa, nhiều loại dược liệu như vậy, dĩ nhiên cần nước cũng nhiều, nhưng nước khiến công hiệu của dược phân tán. Dịch Hồi cũng nghĩ qua tăng dược liệu gấp bội, nhưng như vậy hiệu quả liền hoàn toàn trái ngược.

Sau hắn tìm được con sâu này, cùng hồ dược liệu làm dẫn dược, có thể kích phát dược lực tốt nhất, hơn nữa có thể dẫn dắt dược lực đến trong cơ thể người.

Ngày đầu tiên thực nhanh trôi qua, mười canh giờ Hoa Diệc Khê sau lên bờ, Dịch Hồi sai hạ nhân cầm y phục cho y thay. Cho y uống chén nước sạch.

"Ta muốn đi xem Lạc Ngọc." Hoa Diệc Khê nói. Dịch Hồi gật gật đầu, "Đúng giờ tới đây là được."

Thời điểm Hoa Diệc Khê trở về, vừa lúc rạng sáng, y nhẹ tay nhẹ chân bước vào gian phòng, Tiêu Lạc Ngọc vốn không ngủ say, tất nhiên là biết y trở về. Hoa Diệc Khê ở bên cạnh hắn nằm xuống, hai tay ôm lấy cánh tay hắn.

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được tóc Hoa Diệc Khê ẩm ướt, tuy rằng ánh trăng cũng không quá sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra y phục trên người Hoa Diệc Khê không phải là bộ y mặc lúc rời đi.

Tắm rửa thay quần áo...

Vì sao?

Tiêu Lạc Ngọc chỉ thấy trái tim bị nên một cái thật mạnh, một trận huyết khí thẳng hướng đỉnh đầu. Nhưng hắn nói không ra lời, mà ngay cả động ngón tay, cũng rất khó khăn.

Ngay vài canh giờ trước, hắn còn khẳng định Hoa Diệc Khê yêu hắn.

Chẳng lẽ...

Hắn muốn rống to muốn giận dữ, muốn nhảy dựng lên chất vấn Hoa Diệc Khê vì sao, muốn đi giết Dịch Hồi. Chính là hắn cái gì cũng không dám làm.

Tựa như có một cây đao từng chút từng chút đâm sâu vào trái tim của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không biết phải làm sao đáp lại tâm tình này.

Không phải Hoa Diệc Khê sai, là hắn sai, là hắn không tốt.

Kiếp trước hắn phụ Hoa Diệc Khê cả đời, cuối cùng y cũng bởi vì hắn mà chết. Cả đời này cho dù hắn phát thệ muốn đối tốt với Hoa Diệc Khê, lại chưa thật sự thực hiện. Vẫn luôn là Hoa Diệc Khê nhường nhịn hắn.

Người này rốt cục chán ghét hắn rồi sao? Hắn tỉnh ngộ quá muộn sao?

Nhưng mà hắn đã không thể mất đi Hoa Diệc Khê, không thể nào để người này rời khỏi mình.

Hốc mắt nóng lên, Tiêu Lạc Ngọc dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt Hoa Diệc Khê.

Vì cái gì ông trời không cho hắn trở lại thời điểm ban đầu, vì cái gì ông trời còn để tên hỗn đản như hắn sống lại.

Chỉ là muốn cho hắn biết, cảm giác người yêu nhất trước mắt nhưng không cách nào có được sao? Cho hắn biết lỗi của hắn có bao nhiêu quá đáng sao. Khiến hắn nhìn hạnh phúc trước mắt lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nó biến mất.

"Diệc Khê, chúng ta rời khỏi nơi này được không, về Tiêu gia bảo đi? Nếu không chúng ta đi hành tẩu giang hồ, được không?" Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

Nghe ra giọng điệu Tiêu Lạc Ngọc có điều lạ, Hoa Diệc Khê có chút kỳ quái, y giữ chặt tay Tiêu Lạc Ngọc, lo lắng hỏi "Làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên phải đi?"

"Không có gì, chính là cảm thấy phiền chán chuyện giang hồ, tìm một cơ hội chúng ta rời khỏi giang hồ, tìm chỗ ẩn cư." Tiêu Lạc Ngọc nhịn xuống nước mắt nói.

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànWhere stories live. Discover now