Phiên ngoại 1: Minh Sương

4.2K 189 4
                                    

Vung kiếm xuyên thủng tim một tên đạo tặc, Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn đạo tặc tử vong dưới tay mình, trước khi chết hai mắt trừng y, tựa hồ đối vận mệnh của mình không cam tâm.

Hoa Diệc Khê chậm rãi thu hồi trường kiếm, trên đất ước chừng có hơn mười thi thể đạo tặc, bên cạnh còn có dân chúng vô tội mới vừa bị trói trên núi. Trong mắt dân chúng lúc này, người mặc bạch y khuôn mặt tuấn tú tựa hồ so với đạo tặc còn đáng sợ hơn gấp bội.

Khí chất âm trầm, vài kiếm vung lên, đã giết chết hơn mười tên đạo tặc. Mà vẻ mặt của y thế nhưng không có một tia biến đổi. Hơn nữa tựa hồ giây tiếp theo lập tức sẽ vung kiếm giết sạch bọn họ.

"Diệc Khê, thế nào?" Một thanh âm trong trẻo truyền đến, dân chúng nhìn thấy người nguyên bản một thân sát khí nhất thời thay đổi rất nhiều, trên mặt cũng có tươi cười.

"Bên này ổn rồi, ngươi thì sao?" Hoa Diệc Khê tiến lên đón, Tiêu Lạc Ngọc vung đoạn kiếm trong tay "Kiếm lại bị gãy, thật là. Ta bên kia cũng xong rồi, chờ hừng đông chúng ta xuống núi đi báo quan, để quan phủ đến xử lý."

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, từ trên người tháo túi nước đưa cho Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc uống mấy ngụm nước, mới nói "Đám sơn tặc này dám bắt cóc nhiều người như vậy." Hắn đưa túi nước lại cho Hoa Diệc Khê, khóe miệng y gợi lên mỉm cười, tiếp nhận uống vài hớp.

Ngày hôm sau, trước cửa nha môn địa phương xuất hiện một đám sơn tặc hoặc chết hoặc bị thương, mà dân chúng bị bắt đều được thả về, dân chúng kể lại là hai thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi cứu bọn họ.

Lúc này Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang trên đường trở về Tiêu gia bảo —

"Thật không hiểu phụ thân gọi ta trở về làm gì?" Tiêu Lạc Ngọc oán giận.

"Bá phụ hy vọng ngươi sớm ngày kế thừa Tiêu gia bảo, vừa lúc kịp dự đại thọ sáu mươi của người." Hoa Diệc Khê cười đáp. Tiêu Lạc Ngọc ngồi trên ngựa, từ trên người lấy ra hai quả dại màu xanh, một quả ném cho Hoa Diệc Khê, một quả chính mình cắn một miếng "Ta không muốn trở về, chúng ta vào giang hồ chơi thật vui, trở về chán chết."

"Phải... ta cũng hy vọng cứ như vậy..." Hoa Diệc Khê thấp giọng nói, cầm lấy trái cây xoa xoa cắn một miếng, thật chua. "Nếu như có thể mãi luôn như vậy thì tốt rồi."

Y nhìn sườn mặt đã dần trở nên tuấn lãng của Tiêu Lạc Ngọc, nhẫn xuống rung động trong lòng, giục ngựa đuổi kịp.

Tiêu Lạc Ngọc không nghĩ vội đi, nguyên bản chỉ một ngày đường hai người đi mất hai ngày, đến đêm liền tìm nơi ngủ trọ tại một khách điếm. "Ai nha, không bạc, đêm nay chúng ta chỉ có thể ngủ chung giường." Tiêu Lạc Ngọc nói.

Hoa Diệc Khê cười cười, "Ai bảo ngươi đem bạc cho khất cái, một hồi cơm tối không có phần của ngươi."

"Cái gì? Diệc Khê ta biết ngươi sẽ không nhẫn tâm vậy mà." Tiêu Lạc Ngọc bổ nhào lên ôm cổ Hoa Diệc Khê, bắt đầu chơi xấu. "Không được, mỗi người một nửa, nói rồi có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngươi không thể không có nghĩa khí."

Hoa Diệc Khê bật cười, "Được rồi, ta biết rồi." Hai người đi vào đại đường ăn cơm, Hoa Diệc Khê đơn giản gọi vài món thức ăn. Thời điểm bọn họ xuất môn trên người mang theo không ít bạc, nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc là một người đối với tiền tài không có khái niệm gì, thường xuyên tiêu hết. May mắn Hoa gia ở khắp nơi đều có phân hiệu, Hoa Diệc Khê có thể lấy phần thuộc về mình.

Có điều lần trước tiền lại bị Tiêu Lạc Ngọc cho khất cái, hai người chỉ chừa đủ bạc về Tiêu gia bảo.

"Sư tỷ, tỷ xem con diều này." Bên ngoài truyền đến tiếng cười của nữ hài tử, thanh thúy dễ nghe, Hoa Diệc Khê không phản ứng gì tiếp tục ăn cơm, Tiêu Lạc Ngọc sớm đã đói chịu không được, cũng không để ý đến.

"Rất đẹp, muội thích thì mua đi." Thanh âm trả lời so với người trước dễ nghe ngàn vạn lần, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai nữ tử ở sạp bán diều đối diện khách điếm.

Một dung mạo tú lệ, một người khác đưa lưng về phía hắn, thấy không rõ tướng mạo.

Hoa Diệc Khê nhìn ánh mắt của hắn, hàn quang trong mắt chợt lóe. Lúc này, nữ tử đưa lưng về phía hắn quay đầu lại, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy tim đập một cái nghiêm trọng, quên cả ăn cơm cũng quên luôn đói khát.

Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua cô nương xinh đẹp như vậy, một dòng người qua lại, chờ đến khi dòng người tán đi, đối diện đã không còn bóng người.

Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được đuổi theo, nơi nơi đều không tìm được bóng dáng nữ tử.

Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Tiêu Lạc Ngọc cảm giác tim mình trống rỗng, có chút mất mát về chỗ ngồi, đồ ăn cũng không ngon miệng.

"Làm sao vậy?" Hoa Diệc Khê hỏi. Ngón tay vô thức siết chặt.

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu "Không có gì."

Hoa Diệc Khê cười gắp đồ ăn cho hắn "Vậy ăn nhiều một chút." Tiêu Lạc Ngọc ăn cơm, có chút thất hồn lạc phách trở lại phòng, Hoa Diệc Khê đi đằng sau, mở ra bàn tay, mặt trên có vài dấu móng tay rõ ràng, đã xuất hiện tơ máu.

Dù sao vĩnh viễn không có khả năng nói ra tình cảm của mình, dù sao không có khả năng thực hiện nguyện vọng. Chỉ có thể vĩnh viễn như vậy, nhìn bóng lưng của hắn.

Hoa Diệc Khê cười khổ, múc nước rửa sạch tay.

Sau đó trên đường, Tiêu Lạc Ngọc thường ngẩn người, hai người vẫn về tới Tiêu gia bảo trước đại thọ.

Trong bảo vui sướng, Tiêu Mạc trông thấy hai người, vội vàng đi lên dẫn ngựa "Thiếu gia, hai cậu đã về, còn không trở lại lão gia liền nổi giận."

"Giận thì giận, có gì đặc biệt hơn người." Tiêu Lạc Ngọc nói thầm, đưa cương ngựa cho Mạc thúc. "Ai nha, ta mệt chết đi được, muốn đi ngủ. Diệc Khê ngươi thì sao?"

"Ta cũng muốn nghỉ ngơi một lát."

"Hay là, đi xem Thính Tiêu các hiện tại thế nào? Chẳng biết có bị cha ta hủy hay không." Tiêu Lạc Ngọc nhanh chóng kéo Hoa Diệc Khê đi, y nhìn bàn tay Tiêu Lạc Ngọc cầm tay mình, có chút ngốc lăng.

Thính Tiêu các vẫn còn hoàn hảo, không khác mấy so với lúc hắn đi. "Cũng sắp đủ mười tám tuổi, ta đáp ứng cha ta mười tám tuổi sẽ kế thừa Tiêu gia bảo." Tiêu Lạc Ngọc nằm ở trên giường nhịn không được nhắc tới.

Hoa Diệc Khê nằm ở bên cạnh hắn, chống thân dậy cười nói "Phải rồi, sắp sửa sẽ là Tiêu bảo chủ, xin hỏi Tiêu bảo chủ sinh thần muốn cái gì?"

Tiêu Lạc Ngọc thở dài "Ngươi còn chế giễu ta, ta không muốn làm Bảo chủ."

"Vậy không làm, chúng ta tiếp tục hành tẩu giang hồ, ta nuôi ngươi." Hoa Diệc Khê nói, trái tim kịch liệt nhảy lên. "Thế nào, lấy thân báo đáp đi!"

"Được a, ta liền lấy thân báo đáp." Tiêu Lạc Ngọc bổ nhào lên, ghé vào trên vai Hoa Diệc Khê. "Cười một cái cho gia, đại gia xem trước mặt hàng một chút."

Hai người cười đùa một trận, cuối cùng dưới sự thúc giục của Tiêu Mạc đi tới đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, Tiêu Lạc Ngọc liền dừng bước. Hoa Diệc Khê nghi hoặc nhìn hắn, sau đó theo ánh mắt của hắn, thấy được một nữ tử cách đó không xa.

Nữ tử cùng những người khác trong môn phái mang phục sức giống nhau, nhưng lại khó nén lệ chất trời ban.

Một hồi thọ yến, Tiêu Lạc Ngọc không ngừng chú ý tình cảnh bên kia, mà ngay cả phụ thân Tiêu Thần cũng chú ý tới. Cười ha ha nói "Lạc Ngọc cũng lớn rồi."

Trong lòng Hoa Diệc Khê phát lạnh, trên mặt bất động thanh sắc.

Trở lại Thính Tiêu các, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được nói "Hóa ra là đệ tử Vô Danh sư thái, tên gọi Phượng Nhan, quả nhiên người cũng như tên." Nhìn bộ dáng hắn có chút dại ra, Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy ngực bị một đao xẹt qua — rất đau.

Y đã sớm biết, sẽ có tình huống như vậy. Đã sớm biết, Tiêu Lạc Ngọc cả đời sẽ không có khả năng yêu thương mình.

Vốn tưởng rằng làm bằng hữu cả đời cũng tốt, chính là y phát hiện mình căn bản không cách nào nhìn Tiêu Lạc Ngọc yêu thương người khác. Người này, vì cái gì lại không thể yêu mình cơ chứ?

Nếu như mình không là nam nhân, mà là nữ nhi, có thể hay không tốt hơn rất nhiều?

Ngày hôm sau Vô Danh sư thái mang theo đệ tử rời đi, Tiêu Lạc Ngọc tránh ở Thính Tiêu các không đi tiễn khách, hắn nhìn Hoa Diệc Khê, thản nhiên nói "Diệc Khê, ta nghĩ rồi, ta muốn làm Bảo chủ Tiêu gia bảo, sau đó lấy Phượng Nhan."

[dammy] TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM_HoànWhere stories live. Discover now