Chương 55

1.1K 29 0
                                    

  Thái độ của Lý tẩu vừa rồi khiến cho Lâm Tam Tư cảm thấy có ẩn tình, nhưng lúc ấy có Tú Nha ở đây nên nàng không tiện hỏi, bây giờ nghe Lý tẩu nói vậy thì nàng mới hỏi: "Tú Nha là do Lý tẩu nhận nuôi sao?"

"Xem như là vậy." Lý tẩu mỉm cười, ánh mắt có phần thương xót. "Có thể coi như nô tỳ và đứa nhỏ Tú Nha này có duyên với nhau."

Lý tẩu thở dài, nói tiếp: "Đó là chuyện của chín năm trước, nô tỳ quyết định từ chồng, không còn mặt mũi nào về nhà gặp mẹ đẻ, một mình không nơi nương tựa sống trong kinh thành.Lâm cô nương người không biết đâu, phận nữ nhân một khi đã bỏ chồng thì cũng giống như đã làm ra chuyện tày đình vậy, đi nơi nào cũng bị người ta chỉ chỏ đâm sau lưng.Nô tỳ tính tình nóng nảy, sao chịu được chuyện này, liền cùng người ta ầm ĩ một trận, bọn họ đông người, thấy nô tỳ hung hăng mắng chửi thì liền xúm lại đánh nô tỳ, đến bây giờ cánh tay phải của nô tỳ vẫn còn lưu lại vết sẹo do bị họ đánh."

Lý tẩu từ từ kể lại mọi chuyện, nhưng gương mặt vẫn rất bình thản, có thể là vì đã quá lâu rồi nên không còn cảm xúc gì nữa, nhưng Lâm Tam Tư nghe xong vẫn cảm thấy mũi hơi cay cay.

"Nô tỳ lúc đó thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn tìm một chỗ không người cho thanh thản, sau lại đi đến nơi này, vốn định tìm tới cái chết, không ngờ lại phát hiện ra một đứa trẻ con bị người ta vứt bỏ." Lý tẩu nhớ lại, lần đầu tiên gặp Tú Nha, thân thể nhỏ xíu của bé được quấn gọn trong chăn, khi đó thời tiết cũng giống như bây giờ, nên môi của Tú Nha cũng đã thâm tím cả lại. "Nô tỳ không có con cái, nên vừa gặp đứa bé thì mềm lòng ngay, cuối cùng mang Tú Nha về nuôi."

"Vậy sao Tú Nha lại ở đây? Ngươi không đưa bé đi cùng mình ư?"

"Vốn nô tỳ vẫn ở cùng Tú Nha, nhưng khi bị đuổi khỏi phủ, nô tỳ liền đưa Tú Nha đến đây. Nơi này nhiều người có học thức, Tú Nha đến đây còn có thể học được vài thứ, vẫn tốt hơn việc đi theo nô tỳ nhiều."

Lâm Tam Tư nghe vậy liền nhìn xung quanh một lượt, lúc nãy bước vào nàng chỉ cảm thấy nơi này được bày biện có phần tao nhã hơn, nhưng giờ nhìn kỹ thì thấy đúng là ở đây rất khác với những nơi khác, ngay cả những chậu cây nhỏ cũng được lựa chọn một cách rất tỉ mỉ.

"Lý tẩu, đây là đâu thế?"

Lý tẩu đi ra phía sau Lâm Tam Tư, giúp nàng chỉnh lại góc áo, nói: "Là Tứ Phương Sơn, chúng ta bây giờ đang ở giữa sườn núi."

"Tứ Phương Sơn." Lâm Tam Tư nhẩm lại một lần, nghĩ một chút rồi giật mình nói: "Là nơi mà tổ tiên Nam Dạ sinh ra sao?"

Lý tẩu cười đáp: "Đúng vậy!"

Lâm Tam Tư không khỏi nhíu mày, nơi ngắm tuyết đẹp nhất ở kinh thành hẳn là phải ở Thái Nguyên Sơn phía đông mới đúng, sao Hoắc Dực lại đưa nàng đến Tây Phương Sơn này?

Đang suy nghĩ thì Tú Nha đã chậm rãi đi vào, trong tay còn cầm thứ gì đó, nhìn thấy Lâm Tam Tư liền đưa tới, nói: "Tiểu thư, cái này điện hạ đưa cho người!"

Lâm Tam Tư thấy trong tay Tú Nha đang cầm một cái đĩa thủy tinh, trong đĩa có mấy cánh hoa hồ điệp, nhận lấy cái đĩa Tú Nha đưa tới, nàng không khỏi buồn cười, hoa hồ điệp mang ý nghĩa nhớ thương và chờ đợi, xem ra điện hạ đang muốn nàng qua đó rồi! Nghĩ vậy liền nói: "Điện hạ đang ở đâu?"

Tú Nha chỉ ra phía hậu viện: "Điện hạ đang ở hậu viện ạ!"

Lâm Tam Tư dịu dàng cười nói: "Vậy chúng ta cùng đi đến hậu viện đi!"

Bách Hợp và Lý tẩu vội vàng mặc thêm áo cho nàng, sau đó dắt nàng đi ra hậu viện.Khoảng cách giữa hậu viện và tiền viện không gần, muốn đi tới phải mất một thời gian ngắn, cũng may trong phủ khắp nơi đều là cảnh đẹp, vừa đi vừa thưởng thức nên cũng không cảm thấy đường dài.

Đi tới cổng vào hậu viện, từ xa nàng đã nhìn thấy một hình bóng đang lặng yên đứng dưới đình lục giác, một thân áo trắng như tuyết, sườn mặt tuấn lãnh, cằm khẽ nâng lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.Cho dù đã sống chung với nhau lâu rồi, nhưng Lâm Tam Tư cảm thấy gương mặt kia nàng có ngắm mãi cũng không thấy đủ, chỉ trong tức khắc đã có thể khiến nàng trầm mê. "Điện hạ."

Hoắc Dực nghe vậy liền xoay người lại, cười với Lâm Tam Tư, nói: "Qua đây."

"Nơi này thật giống chốn bồng lai tiên cảnh, làm ta ngắm đến quên cả thời gian."

Hoắc Dực đi tới nắm tay Lâm Tam Tư, nhận ra mặc dù nàng có đệm sưởi tay, nhưng tay nàng vẫn hơi bị lạnh, không khỏi khép chặt áo choàng của nàng lại, bọc gọn tay nàng trong tay hắn.

"Lạnh không?"

Lâm Tam Tư lắc đầu, "Không lạnh, vừa rồi trên đường tới đây, ta trông thấy tuyết nên mới không kìm nổi mà cầm một nắm lên nghịch, bây giờ tay mới lạnh như vậy, một lát là hết ngay thôi."

Hoắc Dực nhẹ nhàng gỡ tuyết trên tóc nàng, yêu thương nói: "Tam Tư của ta từ khi nào đã trở nên đáng yêu tinh nghịch như vậy rồi hả?"

Vì đứng gần nhau nên Lâm Tam Tư có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoắc Dực, nàng đáp: "Ta vẫn luôn như thế mà, điện hạ không nhận ra sao?"

Hoắc Dực nói: "Bây giờ ta mới nhận ra, liệu có còn kịp không?"

Lâm Tam Tư cong môi nói: "Miễn cưỡng cho qua."

Hoắc Dực nhẹ nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng: "Nàng đối với ta cũng nghiêm khắc như vậy à?"

Lâm Tam Tư cười đáp: "Ta đối xử bình đẳng mà!"

Hoắc Dực bất mãn nói: "Gì cơ?" Mắt hắn híp lại, lộ ra sự nguy hiểm, Lâm Tam Tư bèn vội ôm chặt rồi dán mặt vào ngực Hoắc Dực, cảm nhận tiếng tim đập và hơi thở của hắn, nhu hòa nói: "Điện hạ là trường hợp đặc biệt, không nằm trong phạm vi đối xử bình đẳng của ta."

SỦNG PHI ĐƯỜNGWhere stories live. Discover now