Chương 12

5.1K 193 11
                                    

Tâm trạng tồi tệ cùng cơ thể mệt mỏi tạo cơ hội cho cơn buồn ngủ tấn công, Tần Vũ Thiên nhoài người ra chiếc giường, mơ màng ngẩng đầu ra cửa sổ nhìn trăng sáng nhàn nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn rất ít khi nằm mộng, nhưng mỗi lần mộng hiện ra đều xoay quanh những hình ảnh hắn không muốn nhớ lại nhất, đó là thời điểm hắn còn học cấp ba, năm nhất, lúc ấy hắn dường như chỉ mới 15 hay 16 tuổi.

Hắn lúc ấy có rất nhiều bạn, kề vai sát cánh, vui vui cười cười, luôn là có cái gì cũng cùng nhau chung hưởng, tri kỷ đến không thể tri kỷ hơn!

Thế nhưng từ lúc phát hiện hắn thích nam nhân, tất cả tình cảm bạn bè dù nhiệt tình như lửa cũng dần nhạt đi...hắn chịu không nổi cái loại thái độ miễn cưỡng hoà đồng của bọn họ, rồi hỏi hắn đã hết bệnh chưa...thật mỉa mai cho cái 'tình bạn' ấy.

Cho đến hiện tại, dù có nam nhân giống hắn chấp nhận cùng hắn kết giao, nỗi ám ảnh của quá khứ vẫn khiến hắn khép chặt tâm hồn, không tha thiết vào cái gọi là tình bạn nữa.

Chính là không ngờ đến, hắn lại yêu Hạ Nghiêm Kỳ. Trước khi hắn kịp nhận ra thì, tình cảm yêu thích ấy đã bắt rễ ăn sâu vào tận cốt tủy, chính hắn cũng vô pháp kiểm soát được nữa.

Điện thoại bên cạnh rung lên hai tiếng, hắn từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Mơ hồ nhìn sang xem di động một cái. Là tin nhắn cùng gọi nhỡ của Tần Phỉ. Hắn cười lạnh: anh đưa cả số di động của hắn cho Tần Phỉ? Mang hết những điều riêng tư cẩn mật hắn luôn cố sức giữ gìn xé toạc, bày ra cho bọn họ, phản bội lại lòng tin hết mực hắn dành cho anh.

Nơi ngực trái lại đau.

"A Thiên, chị biết là em rất giận ba và mẹ,...nhất là chị. Nhưng đều là quá khứ đã qua rồi. Chúng ta bỏ qua đi được không. Lúc này có lẽ em không muốn gặp chị, chị về trước, nếu cần giúp đỡ hãy tìm chị được không?"

Đọc xong tin nhắn, hắn chán ghét xóa tin, không một tia lưỡng lự kéo số của cô vào danh sách đen. Tâm phiền chết đi được.

Hắn nhớ tới bữa tối đã cất bao công sức chăm chút tỉ mỉ, bỗng dưng thấy tiếc nuối, đã hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, vậy mà thành công cóc.

Nghĩ nghĩ, hắn tự dưng cảm thấy mình thực đáng thương...

Lững thững đi vào phòng bếp, hắn ngó đồng hồ cũng đã được mười giờ, hẳn là còn hâm nóng ăn lại được. Dù sao cũng là tiền, không thể bỏ.

Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn mơ hồ chua xót, hắn có thể nuốt trôi mớ thức ăn cố ý làm cho hai miệng ăn sao?

Nhà trọ nằm trong khu phố nhỏ, đèn đường không sáng lắm, trong nhà lại không bật đèn, bóng tối được dịp lan tràn khắp không gian, bao bọc căn phòng bếp nhỏ hẹp.

Làm hắn bất ngờ là, khi đèn vừa bật sáng, một bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mặt hắn. Nam nhân ngồi trước một bàn thức ăn còn nguyên vẹn, đưa lưng về phía hắn. Tựa như đã ngồi ở nơi này từ rất lâu rồi.

Tần Vũ Thiên có chút sửng sốt ngây ra một lát, nhìn anh. Thật không ngờ anh còn ở lại đây, hắn thực không hiểu vì sao, sự có mặt của anh khiến hắn ảo tưởng về điều gì đón vốn không thể xảy ra.

Điên cuồng độc chiếm (Đam mỹ-Niên Hạ) Where stories live. Discover now