An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nói: "Sáng mai phải dậy sớm một chút, xong đi ngắm mặt trời mọc, đã đặt đồng hồ báo thức chưa?"

An Dĩ Trạch sờ đầu hắn một cái: "Cài xong."

Tô Giản nói: "Xem xét tình hình mà nói, chắc chắn không ít người muốn đi ngắm mặt trời mọc, rất nhiều người nửa đêm đã leo lên đỉnh núi, chính là vì ngắm mặt trời mọc, cho nên chúng ta nhất định phải đi sớm một chút!"

An Dĩ Trạch hạ mắt nhìn anh: "Nếu em không dậy nổi thì làm sao bây giờ?"

Tô Giản nghiêm túc nói: "Vậy anh liền hét lớn: 'Có sấm! Trời mưa rồi! Nhanh dọn quần áo!'."

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nhìn vẻ mặt anh nghiêm nghị, không khỏi ngượng ngùng: "Anh nhìn anh xem, một chút hài hước cũng không có. Tôi thấy tâm tình anh không tốt, muốn khiến anh vui vẻ, kết quả anh lại không nể mặt tôi!"

An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, thở dài, giọng nói trầm nhẹ: "Tâm tình không có không tốt."

"Tôi cảm thấy chắc anh mệt mỏi, dù sao núi khó leo, anh lại mang nhiều đồ như vậy." Ngay sau đó Tô Giản nhiệt tình nói. "Không bằng chúng ta đi xem tivi một chút đi, thả lỏng một chút!" Nói xong liền cầm điều khiển tivi lên.

"Kỹ thuật máy đào của ai tốt? Sơn Đông Trung Quốc Hoa Lam Tường!"

"Bên trong không đau, Nguyệt Nguyệt thoải mái!"

"Tôi vốn là nhân sâm chữa khỏi trăm bệnh..."

Mỗi một đài truyền hình đều có chỗ kỳ lạ, Tô Giản chuyển mấy kênh, cuối cùng tìm được một cái khá đơn giản, vì vậy nói: "Xem cái này đi!"

Trên tivi đang chiếu một bộ phim, hai nhân vật chính đang nói chuyện tình yêu bình thường, đầu tiên là mập mờ, sau đó là yêu say đắm, nữa là yêu yêu...

Nhìn đôi nam nữ củi khô bốc lửa trên màn hình, An Dĩ Trạch không khỏi ôm chặt người trong ngực.

" Giản Giản..." An Dĩ Trạch cúi đầu.

"Hả?" Tô Giản mơ màng ngẩng đầu, ôm chặt lấy anh, một chân đặt lên đùi anh.

An Dĩ Trạch cứng đờ, nhưng nhìn mới phát hiện Tô Giản đã ngủ say, cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, lặng lẽ để mình bình phục lại.

Ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy, dưới mắt An Dĩ Trạch có chút xanh đen.

Ngược lại Tô Giản ngủ rất ngon, tỉnh lại còn vui vẻ duỗi người. Chẳng qua vươn người được một nửa, anh đột nhiên ngẩn ngơ, sau đó đẩy mạnh An Dĩ Trạch: "Trời đã sáng! Mặt trời mọc của tôi! Xong rồi, xong rồi! Không phải anh nói sẽ gọi tôi sao!"

An Dĩ Trạch đưa tay giữ anh lại, bình tĩnh nói: "Trời mưa."

"A?" Tô Giản ngây người, ngay sau đó vẻ mặt thất vọng. "Trời mưa thật sao?"

An Dĩ Trạch gật đầu: "Rất lớn."

Tô Giản lập tức bò dậy kéo màn cửa sổ ra, bên ngoài quả nhiên mưa rào xối xả, Tô Giản nhìn một mảng trắng xóa mưa bụi, khuôn mặt thoáng chốc khổ sở.

Trở thành vợ của tình địch (full) _ THƯ HOÀIWhere stories live. Discover now