Chap 62

1.9K 69 1
                                    


    Ánh sáng len lỏi vào khung cửa, mang theo ấm áp soi rọi căn phòng. Cánh tay thon dài tuyết trắng lộ ra trong chăn. Hai mỹ nhân vẫn ngủ say, khung cảnh thật hài hòa.




Park Jiyeon mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt mà mình yêu nhất. Park Jiyeon khẽ vuốt đôi môi mỏng mê người. Bị quấy rầy mi nàng khẽ động, đôi mắt từ từ mở ra, còn mang theo màng sương mờ ảo.



Park Jiyeon nhìn vẻ xinh đẹp của nàng đến ngây người. Con ngươi nâu đồng khẽ lây động, nàng hôn lên trán cô.



"Sớm Yeonie".




"Sớm". Park Jiyeon hôn lên má nàng.




Park Hyomin ngồi dậy ,nàng xuống giường đi vào phòng tắm. Park Jiyeon vẫn còn nướng , cô nằm lăn qua lăn lại trên giường, ôm lấy chăn ngủ tiếp.



"Yeonie dậy đi". Park Hyomin đã thay đồ xong , nàng vẫn thấyPark Jiyeon trùm chăn ngủ say.



"Min , em muốn ngủ ". Park Jiyeon nắm lấy tay nàng kéo nàng xuống.




Park Hyomin ngã xuống giường , Park Jiyeon nhanh cơ hội nằm lên ngực nàng ngủ tiếp. Park Hyomin đưa tay ôm lấy cô, chợt cơ thể như bị điện giật. Cái nàng chạm là làn da nhẵn nhụi mịn màng, vòng eo thật tinh tế. Park Hyomin nhìn xuống chỉ thấy cảnh xuân vô hạn, thân thể trắng nõn không tì vết. Lòng nàng như bị thứ gì đó khoáy động, một cổ nhiệt khí từ đâu bốc lên. Cổ họng nàng trở nên khô rát, nàng muốn một ngụm nuốt sạch mỹ vị cực phẩm này.




"Yeonie mau tỉnh".




Park Hyomin áp chế dục vọng, nàng sợ cứ thế này nàng không nhịn nổi.




"Hưm ". Park Jiyeon sắc mặt đỏ ửng , phát ra thanh âm .



Park Hyomin vội rụt tay lại, nàng vừa chạm chỗ nào á. Park Jiyeon ngồi dạy , cô bước xuống giường đi vào phòng tắm. Park Hyomin nhìn cái mông kiều nộm , muốn cắn một phát.




Park Jiyeon tắm xong bước xuống lầu, nàng đã làm sẵn hai trứng ốp la cùng hai ly sữa. Park Jiyeon nhanh chống ngồi vào bàn, cô thật đói nha hôm qua vận động quá sức.



"Min Min có muốn đi đâu không". Park Jiyeon nghỉ dài hạn, ở nhà hoài thì chán. Giờ cô cũng không sợ Park Chae nữa, qua chuyện lần trước ,chắc chắn suy nghĩ của ông sẽ có thay đổi.




"Chị cũng không biết". Park Hyomin hiện tại cũng không có gì làm.




"Hay là em dẫn chị đến nhà bà ". Park Jiyeon đã lâu không về đó rồi.




"Cũng được". Park Hyomin nghĩ lâu lâu thay đổi không khí một chút.



Trong lúc hai người đang bàn chuyện thì TV đưa tin.


"Sáng nay, tại bờ sông phát hiện thi thể của một nam nhân. Theo chuẩn đoán sơ bộ, thì nguyên nhân cái chết là do viên đạn xuyên tim. Thi thể đã phân hủy , rất khó nhận dạng. Cảnh sát đã tìm được giấy chứng minh xác nhận danh tính, người này tên Lưu Hữu hiện là tài xế taxi chuyên dụng. Cảnh sát vẫn đang tiếp tục đều tra....".




"Lại giết người". Park Jiyeon đang nhai trứng nói.




"Chuyện này thường xảy ra". Park Hyomin đã ăn xong, nàng cầm sữa lên uống.




Đúng xã hội này rất phức tạp, giết người cứ như không. Mà chuyện cũng chả liên quan gì đến cô. Park Jiyeon cắm cúi ăn hết phần trứng còn lại.




"Yeonie chúng ta mang tiểu Tịnh theo nha". Park Hyomin nhìn cô nói.



"Được , giờ cũng chả sợ gì nữa cả, ăn xong chúng ta đi đón tiểu Tịnh". Park Jiyeon gật đầu nói. Có một điểm cô rất lo sợ , nhưng giờ cô cũng đã có năng lực bảo vệ cháu mình.



Park Gia Tịnh ngồi trước cửa lớp , cô bé nhìn các bạn đang chơi đùa với nhau. Các bạn không thèm chơi với cô bé, chúng nói cô bé là trẻ mồ côi.




"Này Gia Tịnh".



Một bé gái hơi béo gọi to tên tiểu Tịnh, cô bé nhíu mày theo thói quen làm ngơ người ấy. Hà Dĩnh thấy tiểu Tịnh làm lơ mình thì tức giận.



"Dám làm lơ hả".




Lại tiếng hét lên, Hà Dĩnh chóng nạnh đi đến chỗ tiểu Tịnh. Hà Dĩnh kéo mạnh tay tiểu Tịnh, khiến cô bé quay mặt về phía mình.



Nhưng khi tiểu Tịnh quay mặt lại, Hà Dĩnh lại ngơ ngác. Đôi mắt khẽ chớp động nhìn Hà Dĩnh, môi vẽ nên nụ cười mỹ vị. Hà Dĩnh như bị mất hồn , đột nhiên cảm thấy tiểu Tịnh thật xinh đẹp.



"Có chuyện gì sao". tiểu Tịnh hất tay Hà Dĩnh ra hỏi.



"Không... không có gì". Hà Dĩnh nói xong lập tức bỏ chạy thục mạng.




Nhìn bóng Hà Dĩnh bỏ chạy , tiểu Tịnh cười càng đậm. Tiểu Tịnh không phải không biết người này muốn gì. Hà Dĩnh là muốn kết bạn với cô bé, nhưng mỗi lần mình cười là cậu ấy bỏ chạy. Nhìn hảo đáng yêu nga, thân hình tuy hơi béo tí nhưng là khuôn mặt cũng rất mỹ a.




Hà Dĩnh chạy đến sâu sân trường, tim mình đập nhanh quá , bệnh tim ngày càng nặng rồi. Hà Dĩnh mới chuyển trường vào cách đây hai tháng. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Tịnh đã có cảm tình, nhưng mỗi lần bắt chuyện đều bị làm lơ. Càng khiến Hà Dĩnh khổ sở hơn cứ hễ tiểu Tịnh nhìn là lại chạy trối chết. 


    Tiểu Tịnh lại ngồi nhìn ra cửa sổ, lần này cô bé không nhìn các bạn chơi đùa nữa. Ánh mắt tiểu Tịnh nhìn về phương trời xa xâm, tự hỏi có ai nhớ đến mình không.



Đang miên mang thì một quả bóng bay đến, tiểu Tịnh nghiêng người né tránh. Người đá trái bóng đó ,là cậu bạn học thích bắt nạt tiểu Tịnh.




"Khắc cậu đừng làm trò vô bổ nữa". Tiểu Tịnh không vui ném trái bóng đi.



"Thì sao cũng chả có ai quan tâm mày đâu". Lê Khắc lên mặt.



"Sao cậu nói chuyện không có một tí ý thức nào vậy". Tiểu Tịnh nhíu mi từ xưng hô không lịch sự tí nào.



"Tao thích đó làm gì tao, đồ không cha mẹ mà lên mặt dạy đời à". Lê Khắc ỷ mẹ là người quyên góp xây trường nên không sợ ai.




"Tôi có Yeon a di còn có Min a di nữa, cả bà Hồ nữa, tôi không phải trẻ mồ côi". Tiểu Tịnh cảm thấy giận dữ.



"Mày nói chứ tao có thấy ai đâu , đồ nói dối". Lê Khắc cười lớn trêu ghẹo.




"Tôi không nói dối". Tiểu Tịnh ủy khất mắt đã ngập nước , cô bé cố không để nước mắt rơi.

Unnie Là Nữ Nhân Của Em (MINYEON - JIMIN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ