Chương 10: Vương gia phúc hắc trộm tâm kế (4)

2.6K 169 0
                                    

  Trọng Hoa cung.

Trước cửa tẩm cung của Phong Yến có vô số thị vệ đứng canh gác.

Còn tên thích khách dám cả gan lẻn vào hành thích đương kim thái tử kia, đang được cẩn thận trông giữ trụ, chờ ngày thẩm vấn.

Trong điện, Họa Ảnh quỳ gối trước mặt Phong Yến, ánh mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn hắn.

"Điện hạ, xin ngài làm chủ cho Hạ Lương Viện."

Phong Yến hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Họa Ảnh, thờ ơ mở miệng nói:

"Ngươi là người của ta, hay là người của nàng?"

Họa Ảnh luôn làm việc rất tốt, nhưng lại có một khuyết điểm, đó chính là dễ mềm lòng. Nếu người nào đối với nàng tốt một chút, nàng sẽ nhịn không được muốn hồi báo đối phương.

Đối với một cơ sở ngầm mà nói, đây chính là khuyết điểm trí mạng của Họa Ảnh.

Họa Ảnh lại không để ý sự bất mãn trong lời nói của Phong Yến, nàng dập đầu thật mạnh, quỳ hoài không dậy: "Họa Ảnh không dám có nhị tâm. Chỉ là tình cảm Hạ lương viện đối với điện hạ, Họa Ảnh đều nhìn thấy tường tận, Hạ lương viện vì ngài mà nói lời chống đối với Nhiếp chính vương, khối ngọc bội tối nay Hạ lương liện dâng lên tặng cũng là chính tay nương nương điêu khắc, vì hai khối ngọc bội này mà trên ngón tay của lương viện đã chồng chất vết thương. Hiện giờ Hạ lương viện còn không tiếc thân đứng ra thay điện hạ đở kiếm, tấm chân tình này quả thật khiến nô tỳ cảm động, nô tỳ chỉ là..."

"Ta khi nào nói qua muốn bỏ qua cho hung thủ kia?"

Con mắt hẹp dài của Phong Yến hơi giương lên, mang theo cảm giác yêu dã tà mị, ngón tay lộ rõ khớp xương vuốt ve cái chặn giấy, tư thái nhàn nhã.

"Việc này đương nhiên là phải tra rõ tra rõ, đem người ẩn sau màn...Mạnh mẽ kéo xuống."

Một chữ cuối cùng hạ xuống lại mang theo hàn khí làm người nghe vô thức kinh sợ.

Sau đó Phong Yến đích thân đi tới chỗ ở của Hạ Lưu, quan sát nàng, cũng không biết đến tột cùng là bị Họa Ảnh những lời kia làm cảm động hay là chỉ giả bộ ra vẻ cảm tạ Hạ Lưu.

Thấy Hạ Lưu đến bây giờ còn chưa tỉnh, Phong Yến hạ lệnh cho Thái y viện cho đám thái y tới Lưu Vân các xem bệnh, lại ban thưởng thêm rất nhiều dược liệu bỗ dưỡng trân quý, thậm chí sau đó còn trấn an mấy tì nữ vẫn đang khóc lóc rồi mới trở về Trọng Hoa cung.

Mặc dù sự ra vẻ quan tâm của Phong Yến không bằng lúc hắn quan tâm đối với Liễu Mộc Lâm, nhưng cũng đã khiến người khác hâm mộ.

Ai cũng suy đoán rằng vị Hạ lương viện chắc chắn giữ một vị trí đặc biệt trong lòng Thái tử, trong lúc nhất thời Lưu Vân các trở nên náo nhiệt, ngay cả vài vị cung phi thường ngày giễu cợt Hạ Lưu cũng không tiếc hạ mình đi tới Lưu Vân các thăm bệnh.

Đáng tiếc Hạ Lưu vẫn còn hôn mê, Họa Ảnh nói hai ba câu liền đuổi các nàng về.

"Lần này Thái tử xảy ra chuyện, chỉ sợ mấy lão hồ ly trong triều sẽ hoài nghi đến ngài."

"Không cần lo lắng, bản vương tự có kế hoạch." Đôi môi màu hạnh nhẹ nhàng hé mở, nhấp một ngụm trà xanh.

Hắn tựa hồ không chút để ý. Bên ngoài đã bắt đầu ầm ĩ, các loại đồn đãi bất lợi đối với hắn đã từ từ lan truyền trong cung, thậm chí có người còn thả ra suy đoán "Nhiếp chính vương muốn trở thành Hoàng đế" nữa. Tình hình bây giờ thật không dễ nghe.

"Nhưng mà Vương gia..."

"Còn chưa tỉnh lại sao?"

Phong Húc hạ mắt nhìn thái y đang quỳ trên mặt đất, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc.

"Hành động lần này của số hai mươi năm thật sự quá mức liều lĩnh, dưới loại tình huống này chỉ cần hơi sơ xuất liền có thể mất mạng. Vương gia, ngài suy xét xem có nên đổi người khác tiếp nhận nhiệm vụ của số hai mươi năm hay không?"

Hai mươi năm là số hiệu của nàng trong đám người do Phong Húc dạy dỗ. Và cũng là người nhỏ tuổi nhất.

"Hoàn toàn ngược lại, lần này nàng làm rất tốt." Phong Húc nở nụ cười không rõ ý tứ, con ngươi trong suốt, đen như mực khẽ cong thành hình bán nguyệt khiến người xem kinh diễm.

"Vương gia..."

Thái y đang quỳ trên mặt đất há há nhưng lại không nói gì, chỉ có thể lại cúi đầu như không có việc gì.

Bởi vì Phong Húc cười như không cười nhìn hắn, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Ngươi trở về Thái Y viện đi. Còn nữa, mấy ngày nay phải cẩn thận chăm sóc nàng."

"Vâng, Vương gia."

Trên người hắn và Phong Yến cùng chảy một dòng máu, bọn họ đều đa nghi như nhau. Đã từng vô số lần hắn sắp đặt người ở bên cạnh đối phương nhưng đều thất bại, có điều Hạ Lưu... Rất có khả năng trở thành một bước đột phá.

Vừa nghĩ đến Hạ Lưu, đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng bất lực khi đó của nàng và thời điểm hắn mới gặp nàng giống nhau như đúc.

Tóc của Phong Húc tản trên vai, trông giống như cuộn gấm đen tuyền, dưới ánh mặt trời mùa Xuân chiếu xuống ngoài cửa sổ, phát ra ánh sáng nhu hòa.

--- ------ ------ ---------

Có một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc từ người bên cạnh truyền đến, giống như hương thơm của hoa Thủy Tiên vào buổi sáng, từng chút từng chút xâm nhập vào khứa giác, đánh thức tri giác.

Phong Húc rốt cuộc đã tới, trong lòng Hạ Lưu liền cảnh giác, lại như cũ giả vờ hôn mê tiếp.

Hương khí kia càng thêm nồng đậm, hình như người đó đến gần Hạ Lưu một chút.

Họa Ảnh canh giữ ở bên cạnh Hạ Lưu đã bị hắn điểm ngủ huyệt, lúc này đã ngủ say giống như chết.

Phong Húc lẳng lặng nhìn Hạ Lưu nằm ở trên giường, thật lâu sau, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Còn không mở mắt?"

Mí mắt hơi hơi rung động, Hạ Lưu chậm rãi mở mắt.

"Không giả vờ nữa, hửm?" Âm cuối cất lên, trong thanh âm của Phong Húc tự nhiên mang theo ý tứ mê hoặc, cùng lúc đó, ngón tay thon dài của hắn cũng thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Lưu, khiến cho nàng cùng mình đối diện.

Hạ Lưu nhìn hắn, cắn môi không nói lời nào, qua một hồi lâu, lại yên lặng chảy nước mắt.

"Ta nhớ rõ, từ sau khi ngươi mười hai tuổi liền chưa từng trẻ con như vậy, sao gần đây lại càng ngày càng thích trở về tính tình đó?"

Ngón tay Phong Húc mang theo nhiệt độ cơ thể xẹt qua mí mắt của Hạ Lưu, động tác cực kỳ dịu dàng lau đi nước mắt.

Hạ Lưu nhìn hắn, thật lâu sau, mở miệng khàn khàn nói: "Đau."   

[Edit+Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam ChínhWhere stories live. Discover now