Chương 97+98+99

7.8K 226 13
                                    

Chương 97: Cửu biệt gặp lại ngọt ngào

 Hôm nay vào buổi tối, Mễ Lai Khắc đem thảo dược mà Khoa Lan mang tới, để vào trong nồi canh, đợi cho lửa không sai biệt lắm, hắn liền múc canh vào trong một chén lớn, tiếp theo hắn bưng canh đi tới trong phòng. Lúc này khí lực của Lục Văn Thụy vẫn còn yếu ớt, đại khái là do thời gian mê man quá dài, lập tức tỉnh táo lại, thân thể còn không điều chỉnh kịp. Y ngửi được hương vị thảo dược thì ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mễ Lai Khắc bưng bát canh đi đến, y thấy đối phương ngồi xuống bên giường của mình, tiếp theo đem bát canh đặt ở một bên, mềm nhẹ dìu y ngồi xuống. Khi y đã tựa vào trong lòng hắn, lúc này mới lấy bát canh bắt đầu thổi nguôi để uy thực, Lục Văn Thụy rất thuận theo, một ngụm rồi một ngụm uống hêt bát canh trong tay đối phương, kỳ thật bên trong canh này bởi vì để thêm một lượng lớn thảo dược, hương vị không tốt lắm, nhưng hiện tại khi Lục Văn Thụy uống vào thì lại cảm thấy đây là vị ngon nhất trên thế giới đẹp.


Lục Văn Thụy một bên ăn canh một bên ôn nhu nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nhớ ngày đó lại trở lại địa cầu, trong lòng y là cỡ nào không yên, y sợ hãi mình rốt cuộc không thể trở lại bên người đối phương, mỗi khi nghĩ đến khả năng này, y liền ăn không ngon ngủ chẳng yên. Tại một khắc kia, y mới chính thức biết, Đại Thước bất tri bất giác trở thành một bộ phân trong sinh mệnh của y, nếu mất đi đối phương, nhân sinh của y sẽ không đầy đủ, y thật sự không thể không có Đại Thước.

Mà Mễ Lai Khắc tất nhiên cũng phát hiện tầm mắt của bạn lữ nhà mình, hắn cảm thấy rất vui a, hắn tổng cảm thấy từ khi Thụy tỉnh lại thì ánh mắt khi nhìn thấy hắn rất là nhu hòa cùng tưởng niệm, giống như bọn họ đã phân biệt thật lâu mới gặp lại, hắn không biết vì cái gì mình sẽ có loại cảm giác này, nhưng hắn thực hưởng thụ ôn nhu của đối phương, hắn thực thích Thụy như vậy .

Hai người bọn họ cứ như vậy, một người uy canh một người ăn canh, thỉnh thoảng trao nhau một ánh mắt thâm tình, bất tri bất giác không khí chung quanh tựa hồ cũng ấm áp lên, đây có lẽ là khí tràng đặc thù của hai người đang yêu nhau đi, luôn làm cho người ta có cảm giác không thể sáp nhập vào trong đó.

Đợi cho một chén canh đã được uống cạn, Lục Văn Thụy có chút buồn ngủ, có lẽ là do một trong số tác dụng của thảo dược đi. Mễ Lai Khắc thấy đầu đối phương bắt đầu gục trên vai mình thì biết đối phương đã không thể cầm cự. Hắn vương tay đem thân thể đối phương mềm nhẹ ngã xuống giường, tiếp theo đắp lên chiếc chăn da thú, nhìn hai mắt đối phương đã nhắm lại, hắn yêu thương hạ xuống một cái hôn trên trán đối phương, lúc này mới nhẹ nhàng ly khai phòng.

Khi Mễ Lai Khắc trở về, trong tay chính là ôm một cái mộc dũng thật to, hắn vẫn đều nhớ kỹ là vừa rồi Thụy nói qua là muốn tắm rửa một cái, cho nên sau khi rửa chén xong, hắn liền nấu nước. Mễ Lai Khắc đem mộc dũng đặt ở mặt sau bình phong, bắt đầu rót nước ấm vào bên trong, đợi đến khi không sai biệt lắm, hắn lại cho vào một ít nước lạnh. Hắn vương tay vào trong nước thử một chút, cảm giác độ ấm vừa phải, lúc này hắn mới đi đến bên giường, đem Lục Văn Thụy đang ngủ say bế lên, cẩn thận cởi bỏ quần áo trên người đối phương, tiếp theo đem đối phương mềm nhẹ đặt vào trong nước.

Hắn cẩn thận quan sát đến thần sắc của đối phương, phát hiện đối phương không hề bị mình làm cho tỉnh lại, lúc này mới nhanh tay thoát đi da thú trên người mình, nhấc chân bước vào trong dục dũng, hắn ngồi dựa lưng vào mộc dũng, tiếp theo đem Lục Văn Thụy ôm vào trước người mình, một tay lấy khăn mặt, một tay vịn thắt lưng đối phương, bắt đầu tẩy trừ cho đối phương.

Công việc này hắn đã làm suốt trong hơn phân nửa tháng này vào lúc chạng vạng, nhưng hôm nay lại cảm thấy bất đồng, hắn một bên hoạt động tay của mình, một bên bình tĩnh nhìn chăm chú vào thân thể trong lòng mình, hắn nhìn da thịt trắng nõn của đối phương bởi vì nước ấm mà hơi hơi đỏ lên, cộng thêm trên người lây dính bọt nước, nhìn phấn nộn thủy nhuận, đặc biệt mê người.

Mễ Lai Khắc cảm giác tim mình đột nhiên đập gia tốc, toàn thân bắt đầu nóng lên, hơn nữa yết hầu cũng trở nên rất khát, hắn nhìn vẻ mặt đang ngủ rất ngọt ngào của Lục Văn Thụy, nhịn không được dùng hai tay mình thay thế khăn mặt, bắt đầu sờ soạn khắp người đối phương, từ cổ đến ngực, đôi bàn tay màu tiểu mạch tạm dừng một chút tại hai điểm phấn nộn kia. Tiếp theo bắt đầu ma sát vỗ về chúng, cảm giác thân thể trong lòng vì động tác của mình mà cương lên một chút, tiếp theo từ môi đối phương xuất ra một tiếng rên rỉ, thanh âm kia có chút trầm thấp cùng ám ách, trong màn đêm im lặng, nghe đặc biệt câu nhân, trong ánh mắt Mễ Lai Khắc chợt lóe, hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập.[yuki-hana: edit tới đây mình lại bị sổ mũi. Khổ thiệt]

Hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của đối phương, rốt cục nhịn không được cúi đầu hôn xuống hai phiến phấn nộn kia, quả nhiên tư vị của đối phương vẫn tốt đẹp như vậy, sau một trận nhắm nháp đôi môi đối phương, lúc này hắn mới vươn lưỡi bắt đầu công thành đoạt đất, trong lúc hắn đang dây dưa, Lục Văn Thụy rốt cục tỉnh lại bởi vì cực độ thiếu dưỡng khí.(^_^).

Lục Văn Thụy nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, phát hiện ánh mắt nóng bỏng của đối phương, trong lòng thở dài một hơi, tiếp theo nhận mệnh vươn hai tay vòng trên cổ đối phương, há mồm bắt đầu phối hợp động tác của đối phương. Sau khi Mễ Lai Khắc phát hiện đối phương đáp lại, lập tức nhiệt tình triền lên.

Sau một trận tương cứu trong lúc hoạn nạn, môi của hai người lúc này mới rời nhau ra, bọn họ thâm tình nhìn chăm chú vào nhau, tựa hồ vĩnh viễn cũng nhìn hoài không đủ, dùng ánh mắt của chính mình một lần lại một lần miêu tả đường cong trên gương mặt của đối phương, tiếp theo thân thủ ôm lấy cơ thể của nhau, bắt đầu chậm rãi tới gần, gần chút nữa, rốt cục hai người bọn họ dính sát vào nhau, không một khe hở.

Bọn họ không hẹn mà cùng ma sát thân thể đối phương, hai tay bắt đầu thăm dò trên thân thể đối phương, từ trên xuống dưới, sau đó liên tục hạ ấn ký của mình ở khắp nơi trên cơ thể đối phương, đến khi nước biến lạnh, bọn họ ôm nhau về lại giường, dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hai người bắt đầu triền miên, tiếng thở dốc cùng rên rỉ trong đêm khuya tạo ra một nhạc khúc thật tuyệt vời.

Bình minh ngày thứ hai, Lục Văn Thụy bởi vì cảm thấy đau nhức mà tỉnh lại, y trợn mắt nhìn Mễ Lai Khắc gần trong gang tấc, y nhìn thấy gương mặt đối phương mang theo thỏa mãn cùng thả lỏng, đã không còn tiều tụy cùng lo lắng như thời điểm mình vừa tỉnh lại, điều này làm cho y cảm thấy tối hôm qua bản thân mình hy sinh cũng không tính rất mệt, ít nhất bạn lữ nhà mình hiện tại rất khoái nhạc, không phải sao?

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Lục Văn Thụy vương tay chống lên giường, muốn đứng lên, đáng tiếc động tác mới làm một nửa, thân thể y đã không phối hợp, phần eo cùng thân thủ bủn rủn, cộng thêm nơi nào đó có chút khó chịu làm cho y một lần nữa đổ trở về giường, động tĩnh lần này rốt cục đánh thức Mễ Lai Khắc. Chỉ thấy đối phương lập tức mở hai mắt, khi xác nhận Lục Văn Thụy ở trong lòng mình vẫn hoàn hảo, hắn mới thả lỏng cảnh giác, một tay theo thói quen xoa nhẹ trên phần eo của đối phương, một tay vuốt ve mái tóc dài của đối phương, hắn mang theo vẻ mặt đầy ôn nhu, mỉm cười nói:

Xuyên việt chi thú nhân dã sinh oa Where stories live. Discover now