Chương 26: Trở lại bộ lạc (thập)

En başından başla
                                    

Ba người liếc nhau, hơi hơi gật đầu, xem như nhận thức, mọi người bắt đầu tiếp tục ăn cơm. Chỉ có Thụy Lạp nhìn Lục Văn Thụy đang ngồi bên người Mễ Lai Khắc, trong ánh mắt lộ ra chút cao ngạo cùng khinh miệt. Thời điểm nhìn thấy Mễ Lai Khắc gắp rau cho đối phương trong ánh mắt lại mang theo chút tức giận. Như thế nào trước kia Mễ Lai Khắc ca ca không gắp rau cho mình? Giống cái này dựa vào cái gì mà làm cho ca ca  chiếu cố như vậy chứ? bộ dạng của y cũng không có xinh đẹp như mình.  Mặc quần áo cũng không đẹp như mình, hừ! Thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta sinh khí!

Đột nhiên Thụy Lạp đứng dậy, đi đến bên người Lục Văn Thụy , mở miệng nói:

“Thụy, ngươi có thể đổi chỗ với ta không? Trước kia khi ăn cơm,  ta luôn ngồi cùng Mễ Lai Khắc ca ca.”

Nói xong còn không quên bỉu môi, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương, trong cặp mắt ngập nước, tựa hồ chỉ cần đối phương cự tuyệt thì sẽ lập tức khóc thành tiếng. Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó nhìn ra ở đáy mắt y hiện lên một chút khiêu khích.

Nhìn Thụy Lạp ngạo kiều như vậy, Lục Văn Thụy  rất phong độ đứng dậy, đối với y làm ra một cái tư thế “Thỉnh” sau đó thong dong bước đến bên cạnh Khoa Lan ngồi xuống, lấy qua chén đũa của mình tiếp tục ăn ngon lành. Chỉ là một đứa nhỏ còn chưa lớn mà thôi, hắn không cần phải so đo làm gì.

Thụy Lạp tuy rằng cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống bên cạnh Mễ Lai Khắc nhưng cũng nhìn ra là Lục Văn Thụy tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì hết, y cảm thấy có một hơi nghẹn tại ngực, cảm giác thực phiền muộn. Sau đó lại nhìn thấy Mễ Lai Khắc dù cách hơn phân nửa cái bàn mà vẫn ân cần gắp rau cho đối phương, y thật sự càng nhìn càng thấy Lục Văn Thụy không vừa mắt. Vì thế tiếp theo đó, trên bàn cơm, thỉnh thoảng sẽ thấy Thụy Lạp hỏi Lục Văn Thụy  một số chuyện tình, sau đó làm như là không cẩn thận đánh nghiêng chén canh của đối phương, trực tiếp đụng vào đồ ăn trên tay đối phương hoặc là gom hết đồ ăn mà đối phương thích vào trong chén của y. Thụy Lạp liên tục dùng các loại hành vi xảo trá tai quái nhưng đáng tiếc tất cả hành động đó đều không có ảnh hưởng đến đối phương. Mỗi lần như thế đều bị đối phương cười trừ. Việc này làm cho Thụy Lạp có cảm giác giống như là một quyền đánh vào trên mặt bông, rất bị đè nén.[ Y-H: vừa tội]

Những người khác cũng nhìn thấy mấy hành vi trẻ con của Thụy Lạp nhưng không thể trách. Là tiểu nhi tử của hiến tế trong bộ lạc, y vẫn luôn  kiêu căng bốc đồng, mọi người đối với một ít hành vi ngẫu nhiên của y cũng rất là bao dung. Nhìn Lục Văn Thụy  cũng không cảm thấy xấu hổ  khi bị gây sự, hắn vẫn cố gắng tự nhiên dùng cơm, trừ bỏ Khoa Lan hơi cảnh cáo nhìn Thụy Lạp vài lần, những người khác đều ăn ý nên không hề lên  tiếng.

Rốt cục thời gian bữa tối cũng xong, Khoa Lan phao trà cúc mà Lục Văn Thụy  mang đến. Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ, bắt đầu nhàn nhã nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên phát hiện Pháp Lan ngồi ở bên tay phải đang nhìn chằm chằm, Lục Văn Thụy  có chút nghi hoặc quay đầu. Thấy hành động của mình bị phát hiện, mặt Pháp Lạp lập tức biến thành một trái táo hồng. Nhìn đối phương đỏ bừng khuôn mặt, hắn cảm thấy giống cái ôn hòa này tựa hồ rất dễ dàng thẹn thùng. Hai người đối mặt một lát, sau đó Lục Văn Thụy  đánh vỡ trầm mặc:

Xuyên việt chi thú nhân dã sinh oa Hikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin