Chương 24

288 40 2
                                    


 Mặc dù Phùng Kiến Vũ đã ra quyết định, nhưng mà Quan Tiểu Đồng không báo cáo lên trên, chỉ cùng đạo diễn nói Phùng Kiến Vũ bởi vì quá mức tự trách, định ở bệnh viện chiếu cố Vương Thanh, ba ngày sau trở lại.


Đạo diễn biết Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh có quan hệ rất tốt, hơn nữa Vương Thanh là vì cứu cậu mới xảy ra chuyện, bày tỏ rất thông cảm, sẵn lòng đem những cảnh quay của Phùng Kiến Vũ lui về sau


Sau đó làm sao thuyết phục Phùng Kiến Vũ trở về trường quay là vấn đề lớn nhất , Quan Tiểu Đồng căn bản không dám nói, sợ sơ ý một chút liền kích thích đến Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ hôm đó trạng thái rất tệ, có thể nói là không nhúc nhích ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Vương Thanh , cứ như vậy ngơ ngác nhìn Vương Thanh. Bảo cậu ăn cơm, cậu không nghe, khuyên cậu nghỉ ngơi cậu cũng không nghe, một đám người đều rất lo lắng.


Đến buổi tối, suốt 28 giờ trôi qua, Vương Thanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Phùng Kiến Vũ bắt đầu hoảng sợ. Cậu nhớ sư phụ từng nói, Vương Thanh không sống qua 100 năm, sớm muộn bọn họ cũng phải xa nhau. Ban đầu cậu không để ý, bây giờ nhớ lại, đây có lẽ là sự phụ cảnh cáo, hắn biết Vương Thanh sẽ xảy ra chuyện.


Phùng Kiến Vũ nghe được Vu Tư Tư hỏi qua bác sĩ,sau khi Vương Thanh khỏe lại có ảnh hưởng cuộc sống sau này hay không, bác sĩ nói có thể sẽ không thể đóng được những cảnh hành động được nữa. Nghĩ tới đây Phùng Kiến Vũ liền bắt đầu khó chịu, phải biết nếu như không thể đóng cảnh hành động, con đường đóng phim của Vương Thanh sau này sẽ bị thu hẹp lại, nhưng mà tai nạn này, đều là do mình mang đến cho anh ấy.


Bất kể như thế nào, cậu đều muốn Vương Thanh khỏe lại . Phùng Kiến Vũ há miệng ra, phun ra một viên tròn tròn màu vàng rực rỡ , đó là chính là nội đan của cậu. Vì Vương Thanh có thể khỏe lại, cậu đã bất chấp hậu quả.


Tách miệng Vương Thanh ra, vừa định đem nội đan bỏ vào, một cơn gió liền đem Phùng Kiến Vũ bức lui hai thước.


"Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?"


"Sư phụ..." Phùng Kiến Vũ nhìn người đó, nguyên lai là Khuất Ly, "Ta biết mình đang làm gì, ngươi đừng quản ta."


"Ngươi biết cái rắm , ngươi biết đem nội đan cho Vương Thanh ngươi sẽ có kết quả gì không!" Khuất Ly gầm thét, "Ngươi biết ngươi vẫn còn làm, đầu óc ngươi có phải bị lừa đá hay không a."


"Ta biết, ta đã quyết định." Phùng Kiến Vũ mặt đầy quật cường, "Sư phụ, ngươi có thể đừng nhúng tay vào không ."


"Nếu như ngươi không phải đồ đệ của ta , ngươi cho là ta muốn quản ngươi sao! Chuyện nghiêm trọng như vậy, một mình ngươi liền có thể qua loa ra quyết định có phải hay không." Khuất Ly hận thiết bất thành cương, ngày ngày vì tình yêu muốn sống muốn chết, lại không thể không câu chấp một chút sao.


Phùng Kiến Vũ rốt cuộc không nhịn được liếc mắt, "Sư phụ, ta van ngươi, không phải chỉ là biến thành người thôi mà, ngươi không đến nổi nói thành nghiêm trọng như vậy đâu ."


Khuất Ly một búng máu nghẹn ở trong ngực, "Biến thành người còn không nghiêm trọng a, ngươi sau này không sống tới 100 tuổi ngươi sẽ chết rồi, ngươi cũng không thể thành tiên nữa! Ngươi muốn đi đâu đều không thể một giây liền đến, ngươi muốn đi đâu phải ngồi xe đó ôi chao ơi!"


"Ngồi xe liền ngồi xe, có nghiêm trọng không như vậy không!" Phùng Kiến Vũ nói.


"Ngồi xe còn không nghiêm trọng nga, ngươi hiểu hay không hiểu bây giờ Bắc Kinh khói mù nghiêm trọng như vậy, có một phần chính là khói xe của những người lái xe tạo thành, ngươi làm sao có thể không thương tiếc môi trường như vậy chứ. Lúc ta đang bế quan , đều cảm thấy không khí không tốt, ho khan thật nhiều lần, đây là rất tổn hại thân thể nga."


"Ngươi cũng không phải là người, ngươi quan tâm ngươi ho khan hay không ho khan."


"Ôi chao, quá phận a, đây là lời mắng người a, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết."


"Nhưng là ngươi thật sự không phải là người a, mau tránh ra, chớ cản đường." Phùng Kiến Vũ tức giận đẩy Khuất Ly ra, đem nội đan của mình bỏ vào trong miệng Vương Thanh .


Khuất Ly: "..." Ta con mẹ nó có thể là có bệnh mới đến đây mà tìm tức giận


Vương Thanh du du tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy gương mặt Phùng Kiến Vũ lo âu nhìn mình, cùng với... đối với mình trợn trắng mắt- Khuất Ly.


"Đại Vũ, em không có sao chứ." Đây là câu nói đầu tiên của Vương Thanh sau khi tỉnh lại , Phùng Kiến Vũ nhất thời nước mắt liền rơi xuống, nhào tới ôm lấy Vương Thanh.


"Hừ, còn mặt mũi tỉnh lại, nếu không phải đồ nhi của ta đem nội đan cho ngươi, ngươi khẳng định còn phải ngủ thêm một ngày."


Vương Thanh làm sao không hiểu, cũng đã xem qua không ít phim huyền huyễn, biết nội đan này đối với yêu tinh mà nói có bao nhiêu quan trọng .


"Đại Vũ! Em tại sao lại ngu như vậy, nội đan đối với em mà nói hẳn rất quan trọng đi, em mau lấy về, em chết anh phải làm thế nào a?"


"Ngươi có biết nói chuyện hay không , đang êm đẹp làm gì nguyền rủa đồ nhi ta chết." Khuất Ly thật hận không thể cầm lấy cục gạch đem Vương Thanh đập cho thêm một cái ngất đi cho rồi ."Hắn không có nội đan sẽ biến thành một người bình thường, người bình thường giống như ngươi vậy, chính là như vậy."


"Cái gì?" Vương Thanh có chút ngốc lăng, tựa hồ cảm thấy có chút khó hiểu, biến thành người?


"Yêu tinh một khi không có nội đan, liền sẽ biến thành một người bình thường, lại cũng không còn bất kỳ pháp lực gì nữa, giống như các ngươi vậy sẽ sanh lão bệnh tử, hiểu không?"


"Không phải là sẽ chết sao!"


"Đại Vũ ngươi tránh ra, để cho ta đánh chết cái tên ngu đần này!"

Thanh Thanh thiên đầu thốngWhere stories live. Discover now