Chap 11

2.4K 59 0
                                    


      Sáng hôm sau,dù nó đã có ý không muốn làm anh phải vất vả,nhưng sao mà yên tâm được chứ,thế là anh đã lai nó về đến gần nhà,căn nhà nằm trong khu biệt thự được xây dựng khá lâu thuộc những hộ gia đình tầm trung, đồ đạc của nó cũng chẳng có gì ngoài chiếc balo vải đựng vào bộ quần áo,cùng một vài thứ linh tinh,dừng xe anh nhìn nó chần chừ một lúc rồi mới mở cửa xe cho nó ra

-Em nghĩ kĩ rồi chứ?

-Rồi... -vẫn cái tính ương ngạnh và coi trời bằng vung ấy,nó buông một câu lạnh lùng,không có đầu có cuối khiến anh dù có bực cũng chẳng bực nổi

-Được rồi,có gì phải gọi cho anh ngay! –Anh cầm chiếc điện thoại đưa vào tay nó,chẳng biết từ lúc nào mà anh biết nó cố tình để điện thoại lại và giờ thì nó chỉ muốn ra khỏi xe và tất nhiên cứ đôi co với anh ấy thì cũng chẳng giải quyết được gì thế là nó ngoan ngoan cầm lấy chiếc điện thoại bỏ vào túi để anh mở cửa

...-em định cứ thế mà đi à? –Sau khi ra khỏi xe nó cứ thế mà cắm cúi đi về phía trước mà chẳng cần biết đang có một tên ngốc đứng đần mặt ra mong có một cuộc chia ly kiểu lãng mạn như là nhân vật nữ sẽ ôm hôn tạm biệt nhân vật nam,nói chung là đại loại thế...

-Anh muốn thế này phải không? –Nó chạy lại kéo vạt áo anh xuống hôn nhẹ lên má,nụ hôn thoáng qua như làn gió nhẹ phảng phất khiến người anh lâng lâng,cảm giác như vừa có luồng điện chạy qua người,trái tim anh tê cứng,anh đứng đần ra đấy,chờ nó vào trong căn biệt thự rồi anh mới chịu lên xe

"Thiên Hy,anh sẽ còn gặp lại em,đến lúc đó anh sẽ không để em xa anh nữa..."

Khói nghi ngút trong căn nhà,bầu không khí u ám bao quanh,bước gần đến nhà nó đã cảm thấy ngột ngạt,mọi thứ trở lên xa lạ,bởi vì giờ đây chỉ còn mình nó đơn độc,tiếng bước chân chậm dãi phía sau vườn khiến nó hoảng hốt

-Con về rồi đấy à? -Người dì kế của nó đang cầm chiếc bật lửa,có lẽ bà ta vừa đốt vàng mã,thấy nó bà ta nước mắt ngắn nước mắt dài,nó thấy thế chẳng nói lời nào bước vào trong nhà,căn nhà trống trải trước mặt nó bàn thờ của bố,bên cạnh là mẹ,nó đốt lén hương rồi chạy lên phòng bố,tranh thủ bà ta ở dưới nhà nó lục tung đống tài liệu trong két,vốn iq cao lên chẳng mất nhiều thời gian nó đã mở được khóa

-Sao không thấy? Chẳng lẽ... -thấy tiếng bước chân nó đóng vội cửa rồi ra ngoài,xuống căn phòng của mình, đúng như những gì nó nghĩ bố sẽ không dễ dàng để mọi thứ trong chiếc két sắt đó, đáng lẽ giờ phải đến rồi chứ...,nếu đến rồi thì hai mẹ con nó đã không còn ở đây... chút suy nghĩ đó vừa thoáng qua,tiếng chuông cửa vừa dứt

-Mẹ,con về rồi ạ!

-Con gái ngoan của ta! –Nhìn qua khe cửa nó thấy hai mẹ con nó đang ôm nhau thắm thiết,nó chán nản đóng mạnh cửa lại... nếu không nhanh chẳng biết nó sẽ phải làm gì nữa...

Reng...Reng... được một lúc lại có tiếng chuông reo...

-Chào bà! Tôi là luật sư riêng của ông Đường,tên tôi là Tạ Tuấn!

-Mời ông vào!!

Trong phòng khách,tôi ngồi cạnh hai mẹ con nó,còn ông luật sư với vẻ mặt mệt nhọc,giở tập tài liệu của mình,chắc hẳn hai mẹ con nó cũng biết được chuyện gì,bố là người khá cẩn thận, ông sẽ không thể đi dễ dàng như thế được

Hãy Ở Bên Anh [iamgounh]Where stories live. Discover now