Chương 44: Mê hồn chướng

1.2K 27 0
                                    

"......" Lạc Thần ở bên cạnh ôm lấy thắt lưng của ta, nhìn ta không nói được một lời, môi mỏng trắng bệch, không có chút máu nào.

"Ngươi định bảo ta nói bậy..." Ta khàn khàn hướng nàng ngập ngừng nói, "Long Câu này chôn vùi nhiều năm như vậy, ta như thế nào mà nhận ra cây đào?.. Nhưng nó là chân thật đứng ở kia,... Lạc Thần.. Đầu ta đau quá.." Lúc này trong đầu ta cực kỳ hỗn loạn, hai bên thái dương đập thình thịch, nói năng cũng trở nên lộn xộn.

Nàng đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán của ta, ai ngờ đang ở lúc này, từ cây hoa đào lại truyền đến một tiếng rầm, đúng là một người ở trên cây nhìn xuống dưới, làm ta và nàng thật sự hoảng sợ. Theo góc độ này ta nhìn lại, vừa lúc hé ra khuôn mặt trắng trẻo như ngọc, nhỏ nhắn tinh xảo, mắt đen to tròn giống như mặc ngọc tinh thuần, mà kia hai lúm đồng tiền phấn màu đào hồng chiếu đến bốn phía, cực kỳ ngọt ngào động lòng người.

" Trường Sinh?!" Ta nhận ra người mới tới, nhất thời kinh ngạc không thôi.

Trường Sinh cười hì hì đung đưa trên cây, nhẹ nhàng rơi xuống đất, mơ hồ tưởng rằng tiểu hài tử này tựa như hồng hạc không có thật . Lạc Thần vội chìa tay nâng ta dậy, đã thấy Trường Sinh tiến gần đây, đôi mắt như ngọc trai đen nhiễm ý cười, thanh âm cũng ngọt ngào như mật đường nói: "Tỷ tỷ, chúng ta lại gặp mặt! Trường Sinh rất vui."

Ta cả kinh nói: "Trường Sinh.. Ngươi.. Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Đứa nhỏ đẹp như ngọc đến đi tựa như gió tùy ý tự do, từ lần từ biệt trước ở Khế Sa, không nghĩ hiện giờ lại xuất hiện ởLong Câu cực kỳ nguy hiểm, không khỏi khiến ta lúc này tâm sinh nghi ngờ.

Đôi tay nhỏ bé của Trường Sinh vòng phía sau, sáng sủa cười nói: "Nơi này chính là chỗ của Trường Sinh a, ta vẫn đều ở trong này."

"Này... Nơi này?" Lòng ta không khỏi rùng mình một trận, theo bản năng liếc mắt nhìn Lạc Thần, khuôn mặt nàng thăng trầm như trước, chỉ là trong đôi mắt lóe lên tia nghi ngờ.

"Chính là nơi này, chỗ này là nhạc viên (1) của ta," Trường Sinh bỗng nhiên khờ dại giang hai tay, hư không mà khoa tay múa chân, lại nói: "Ta lúc trước mỗi khi chơi đùa mệt mỏi, liền leo lên cây đào ngủ, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới có người nói chuyện, ta đã đi xuống đến xem thử, không nghĩ là tỷ tỷ ngươi, chúng ta hảo hữu duyên a!"

Ta vội ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, khuôn mặt phấn nộn cười trong sáng, vô cùng lóng lánh, không biết vì sao, nhìn như thế làm lòng ta lại đối với nàng tăng thêm một cỗ thân thiết. Ánh mắt xinh đẹp của nàng lập tức chớp chớp, đảo qua Lạc Thần, nghiêng đầu suy nghĩ, nói:"Tỷ tỷ áo trắngnày là ai? Thật khá, tỷ tỷlà bằng hữu của ngươi?"

Ta gật gật đầu, đã thấy Lạc Thần hơi hơi nghiêng mặt, ánh mắt nhẹ nhàng hướng bên ngoài, nhất thời hiểu rõ, nguyên lai nàng hình như không có thói quen cùng tiểu hài tử giao tiếp. Nhưng mà việc này cũng khó trách, từ trước đến nay nàng đối với người không quen có chút lãnh đạm, không khỏi hồi tưởng lại lần đầu cùng nàng gặp nhau khi đó dáng vẻ nàng đạm mạc lãnh ngạo, hai người thậm chí còn động thủ sách so chiêu, hiện giờ hai người cũng đã đồng sinh cộng tử, không khỏi thầm than, thời gian thật đúng là kỳ diệu.

[BHTT-Edit] Dò Hư Lăng•Cổ Đại - Quân SolaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ