"Vậy là ông đã nhịn đói hai ngày rồi," cậu nói với chính mình, cũng như nói với Snape.

Snape nóng nảy trả lời: "Ta đã đói khát suốt ba mươi năm. Bây giờ gọi là lâm vào nguy cơ suốt hai ngày."

"Trước đây ông đã bao giờ từng lâu như thế này mà không có..." Harry vắt óc suy nghĩ, sau đó chọn từ ngữ, rồi tiếp tục, "... thức ăn?"

Snape lắc đầu tỏ vẻ phủ nhận. "Hai tuần luôn là khoảng thời gian dài nhất để ta nhịn đói mà không cảm thấy quá thống khổ. Đến thứ hai tuần sau, sẽ là ba tuần kể từ lần cuối ta được cho ăn."

"Điều đó không tốt," cậu nói những lời rõ ràng là dư thừa. "Ông không thể tiếp tục chịu đựng như thế mãi mãi. Sớm hay muộn, ông sẽ - "

"Ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại lên lòng tin của Minerva dành cho ta, hay làm xấu mặt ngôi trường này," Snape ngắt lời cậu bằng giọng điệu chém đinh chặt sắt. "Vô luận như thế nào, ta sẽ xử lý được tình huống này, mà không cần săn giết ai cả."

Tất nhiên, giải pháp cho vấn đề của giáo sư Snape, đã chảy trong huyết quản của cậu ngay trong khoảng thời gian khi họ nói chuyện; Harry giật mình khi ý thức được điều này. Mãi đến bây giờ cậu mới đột nhiên nghĩ đến chủ ý này, xét trên việc mối quan hệ của họ trước đây tràn đầy thù địch, hoặc đây cũng là chứng minh cho sự chính xác của Snape khi đánh giá thấp trí thông minh của cậu. Dù như thế nào, thì cậu đều kinh ngạc vì trước đó cậu chưa từng nghĩ đến cách giải quyết này.

Đương nhiên, bây giờ tuy rằng có biện pháp, cậu cũng không biết liệu cậu có thể đưa ra loại đề nghị này không. Cậu đã thấy những gì một con ma cà rồng đói khát có thể làm ra với một con người. Cậu không muốn kết thúc giống như Ellie tội nghiệp, chảy cạn máu tươi mà chết đi. Ngoài ra, còn có một sự thật khó xử, là cậu đã chán ghét người đàn ông này trong phần lớn cuộc đời mình.

Nhưng những điều đó có thực sự quan trọng khi có ai đó sắp chết đói? Những nỗi sợ hãi và không thích của chính cậu có đáng giá bằng mạng sống của Snape không? Cậu có lòng dạ hẹp hòi và sự nhát gan như vậy sao?

Harry nhận ra rằng, có một vấn đề thậm chí còn lớn hơn cả sự không tình nguyện của cậu.

Ngay cả khi cậu ngu ngốc đúng như Snape đã nghĩ về cậu, thì Harry vẫn đủ thông minh để biết rằng người giáo viên cũ của cậu sẽ không dễ dàng tiếp nhận ý tưởng đó. Ít nhất, sẽ không ngay lập tức đồng ý. Sẽ là một trận chiến dữ dội để thuyết phục lý trí Snape đồng ý. Nhưng điều cậu đang đối phó là một người đàn ông sắp chết đói. Sớm muộn gì Snape cũng sẽ đầu hàng trước nhu cầu.

Dạ dày cậu cồn cào khi nghĩ đến việc dâng máu của mình cho một ma cà rồng – cho dù đó là con ma cà rồng cậu quen biết. Snape đã không được ăn trong suốt gần ba tuần. Ngay cả khi sự tự kiểm soát của ông ấy vững vàng như sắt thép, thì cũng phải có giới hạn nào đó. Không có cách nào để một trong hai người bọn họ có thể đảm bảo rằng nếu cậu đề nghị giúp đỡ, thì Snape sẽ không mất khống chế và hút khô cậu.

Nhưng cậu có sẵn sàng để người khác mạo hiểm như vậy thay cho cậu không? Để một cô gái điếm đáng thương nào đó mạo hiểm, dù cô ấy sẽ không có hy vọng chiến đấu với Snape nếu lỡ như ông ấy mất khống chế? Chỉ riêng ý nghĩ đó cũng đã làm người chán ghét như ý nghĩ về việc cho Snape ăn vậy. Nhưng dù bản thân đề nghị này làm người buồn nôn, thì lại vẫn có một loại tinh thần trọng nghĩa nào đó, thu hút tinh thần Gryffindor của Harry. Còn ai thích hợp hơn cậu - người Thần Sáng đã thả ma cà rồng ra, để chấp nhận sự nguy hiểm này? Và, bỏ qua tất cả sự khiêm tốn sang một bên, thì một khi tình huống bắt đầu mất khống chế, còn ai sẽ có năng lực xử lý tốt hơn cậu?

Cậu biết sức mạnh của mình mạnh mẽ đến cỡ nào. Cậu không muốn nghĩ nhiều về điều đó, nhưng sự thật là, hiện nay trên thế giới này, không có phù thủy nào có thể chiến thắng cậu.

Cậu có sức khỏe hoàn hảo. Máu của cậu có thể gánh vác nhiệm vụ này. Sức mạnh của cậu đủ để bảo vệ chính mình. Điều duy nhất cậu còn thiếu là lòng dũng cảm. Có điều gì đó cực kỳ kinh khủng trong ý tưởng cung cấp máu cho Snape ăn. Có Chúa mới biết, chỉ riêng bề ngoài của người đàn ông này đã đủ để khiến cậu rùng mình, chỉ cần nghĩ đến việc ông ta chạm vào cậu là cậu đã run run, chứ đừng nói đến việc đến đủ gần để Snape có thể cắn ngập răng vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cậu.

Nhưng đây là trách nhiệm của cậu. Cậu là người chịu trách nhiệm cuối cùng cho vấn đề này, vậy nên giải quyết vấn đề là vận mệnh của cậu.

Nỗi sợ hãi của cậu rất lớn, nhưng ý chí của cậu còn mạnh mẽ hơn. Bằng cách nào đó, cậu đã tìm thấy sức mạnh bên trong mình để nhận ra đâu là điều đúng đắn cần làm trong hoàn cảnh khó khăn này. Bỏ qua tình cảm cá nhân sang một bên đi, cậu không thể để mặc Snape chết. Đó là điểm mấu chốt. Ngoài ra mọi thứ khác đều có thể bị hy sinh.

Hít một hơi thật sâu, cậu hỏi: "Nếu không thể mạo hiểm bị phát hiện, thì ông dự tính làm như thế nào?"

Hết chương 12

Hết chương 12

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.
[Snarry - HPSS] Dạ khúcWhere stories live. Discover now