Trưởng thôn đứng bật dậy, chỉ vào quan tài: "Con bé kia cũng không thấy đâu, cả gia đình đó chắc được xà yêu cứu rồi! Xà yêu báo ân, nếu đã cứu vợ chồng ông Trang thì chắc chắn có cách cứu mọi người. Bọn họ đã biến thành như vậy, khẳng định không chạy xa. Xà yêu vẫn chưa lột da, bây giờ còn là mùa đông, cũng không thể trốn thoát! Mọi người tìm đi! Tìm được xà yêu, cứ làm theo lời bà đồng, đánh chết nó, uống máu rắn, ăn thịt rắn là mọi người có thể được cứu!"

Dân làng nghe vậy liền hăng hái trở lại.

"Đúng là lòng người, đã ngu dốt còn tham lam!" Liễu Tú Duyên cười lạnh.

Tôi không khỏi lo lắng: "Phải làm sao đây?"

"Em muốn cứu bố mẹ em thì giết tôi, uống máu của tôi, ăn thịt của tôi đấy!" Liễu Tú Duyên khinh thường.

"Đừng đùa nữa." Tôi sốt ruột, "Anh đã nói độc không phải của anh, hay là anh đưa chúng tôi ra ngoài trước, chúng tôi tìm chỗ trốn trước, còn anh thì vào núi trốn kẻo bọn họ đánh chết anh."

Trông anh như vậy có vẻ không quá mạnh.

Lòng người hiểm ác, mạng sống của cả thôn hiện không được đảm bảo, biết đâu họ lại tìm pháp sư bắt yêu tới, đến lúc đó ăn thịt uống máu của anh không phải không có khả năng.

Liễu Tú Duyên kinh ngạc nhìn tôi, khẽ cười, kéo tôi đi: "Về cứu bố mẹ cô trước. Còn tiếp tục như vậy không chỉ sinh vảy, ngay cả xương sụn cũng giống rắn."

Nhớ lại bộ dáng của ông ba Mạnh đúng là đáng sợ.

May mà Liễu Tú Duyên có cách trì hoãn.

Đến khi chúng tôi về tầng hầm, mặt bố mẹ tôi đã bắt đầu mọc vảy.

"Giải quyết thế nào đây?"

Liễu Tú duyên nhìn ra bên ngoài: "Xem trò hay xong rồi, còn chưa xuất hiện hả?"

Anh vừa dứt lời, có hai đứa bé xuất hiện ở cửa hầm.

Một cậu bé mười một mười hai tuổi, nước da như đồng, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị.

Một cô bé tám chín tuổi mềm mại đáng yêu.

Bọn họ cùng đứng trước cửa hầm, mỗi người một vẻ nhưng toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trông họ như coi thường căn hầm này, nhất quyết không chịu xuống.

Liễu Tú Duyên thở dài bất lực: "Đừng giả vờ nữa, khi nãy xem trò hay hai người cũng góp vui không ít. Sao hai người kia vào quan tài đá được vậy? Lũ rắn đột nhiên trở nên linh hoạt và lợi hại như thế chắc chắn có phần của Địa Mẫu rồi."

Cô bé đáng yêu kia xấu hổ cười: "Em thích biến người thành rắn nhưng chưa bao giờ biến ra con rắn lớn như vậy."

Sau đó cô bé nhảy xuống, hai chân trần đứng trong tầng hầm, nghiêng đầu quan sát tôi rồi giơ tay về phía bụng tôi.

Tôi sợ hãi muốn lùi lại nhưng cô bé còn chưa đụng tay đến, trong bụng tôi bỗng có thứ gì đó chuyển động.

"Chúc mừng." Cô bé híp mắt cười với tôi, "Nghe bảo chị họ Trang hả?"

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum