"Thế nên mới phải là cháu." Quách Minh Thánh cười lạnh, "Hơn hai mươi năm trước khi mua mảnh đất này, cao nhân đã tính toán, nói rằng ngọn núi này có quỷ núi được tiên gia bảo hộ, không thể khai thác. Nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn làm, cao nhân bảo nếu phá núi, con quỷ kia sẽ đầu thai thành người, sau này tôi chắc chắn sẽ chết dưới tay kẻ đó."

Ông ta nhìn tôi chằm chằm: "Thời đại này rồi làm gì còn ma quỷ, tôi vốn không tin, nhưng sau này mới ngộ ra được, người đó là cháu. Gia đình cháu nhiều đời cung phụng hồ tiên, khi khai thác núi, Hồ Vân Sơn đã lấy mạch thai nhi đưa vào bụng mẹ cháu. Để tránh quỷ núi hạ giới, cao nhân kia đã bảo tôi phải khai thác càng nhanh càng tốt. Không có dưỡng chất của núi non, cháu vốn đã chết trong bụng mẹ. Đều tại Hồ Vân Sơn thích xen vào việc của người khác dẫn mẹ cháu vào trong núi, mượn sơn khí tẩm bổ ép cháu chào đời sớm, sau đó dùng chân khí của tiên gia bảo vệ cháu. Nghe nói khi cháu chào đời, ngũ tiên tề tựu bảo hộ, chúng tiên cúi đầu. Bà nội cháu chỉ nói với bên ngoài cháu suýt thì chết lạnh, may có hồ tiên nên mới giữ được mạng."

Quách Minh Thánh chỉ vào cái hố kia: "Cháu gái, cháu vốn nên sinh ra từ đây, bây giờ trở về chốn cũ đi. Cháu không đi, Hồ Vân Sơn bảo vệ cháu sẽ không sống nổi. Đạo hạnh ngàn năm mà bị hủy trong phút chốc thì rất đáng tiếc."

Hồ Vân Sơn sớm đã biết cục diện này nên mới về núi tìm người hỗ trợ.

Thật ra từ lúc chào đời, tôi đã biết mình khác biệt.

Lúc nhỏ, Hồ Vân Sơn gần như đi theo che chở tôi không rời một tấc.

Làm gì có người thờ cúng tiên gia được tiên gia ôm trong lòng chăm sóc chứ?

Hàng tháng khi trăng tròn, anh lại bế tôi lên núi, dạy tôi hấp thụ ánh trăng, uống gió và sương.

Mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn có thói quen ôm anh ngủ.

Ban đầu chẳng có việc gì cho đến một ngày tôi không cẩn thận đụng trúng chỗ nào đó.

Hồ Vân Sơn hóa thành người, nói với tôi là không được.

Lúc đó tôi mới biết thì ra lời đồn về hồ tiên giỏi quyến rũ người ta là đúng.

Mối tình đầu cứ thế chớm nở.

Lần đầu tiên không phải do tôi cố ý, hôm ấy Hồ Vân Sơn cũng uống rượu, nhưng có lẽ không hẳn là do say.

Tất cả đều nước chảy thành sông như vậy.

Nhưng Hồ Vân Sơn không biết tiết chế, khiến tôi bị sốt mấy ngày. Anh vô cùng hối hận, nhưng sau khi được ăn thịt, anh đương nhiên không thể tự kiểm soát. Mỗi khi xong việc, anh đều kiểm tra, bôi thuốc và vệ sinh cho tôi.

Mọi chuyện cứ viên mãn như thế cho đến khi tôi biết mình là chuyển thế của quỷ núi.

Tôi hỏi anh thì anh nói rằng là quỷ núi, tôi có trách nhiệm bảo vệ ngọn núi và tiên gia.

Vậy nên người anh bảo vệ là quỷ núi chứ không phải Mãn Tinh Vân. Vì là người đứng đầu tiên gia, anh phải bảo vệ tôi.

Do đó tôi bỏ chạy.

Bây giờ ngẫm lại, tôi không tìm được thêm manh mối nào nữa.

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũWhere stories live. Discover now