Chương 50

3.2K 106 17
                                    

Chương 50

Ôm Lạc Tịch Dương một hồi lâu, Thăng Lê Minh vùi đầu vào cổ cậu, hít mùi hương tỏa ra ở cổ của Lạc Tịch Dương. Sau đó lại hé miệng cắn vào cổ cậu một cái.

Lạc Tịch Dương cố gắng nhịn đau cũng không đẩy hắn ra. Thăng Lê Minh cắn thành một dấu răng ở trên cái cổ trắng nõn của cậu, lại ở bên tai câu cậu thủ thỉ: "Tôi đang trừng phạt em đó, lại dám lừa dối tôi."

Lạc Tịch Dương lắc đầu nhưng cũng không né tránh hành động của hắn. Cậu lại vòng tay qua ôm lấy cổ Thăng Lê Minh. Sau đó, Lạc Tịch Dương ngẩng đầu hôn lên môi Thăng Lê Minh một cái nhẹ nhàng rồi rời đi, Thăng Lê Minh thấy vậy liền chủ động đè gáy cậu cho nụ hôn thêm sâu hơn, hai người hôn một lúc lâu cũng không muốn tách khỏi đối phương.

Sau khi tách ra hai người lại ôm chặt lấy nhau. Hơi thở Thăng Lê Minh nóng rực phả thẳng lên mặt Lạc Tịch Dương, lại dùng giọng giận dỗi hỏi cậu: "Tại sao lúc đó khi tôi mở cửa phòng ra, em thấy tôi cùng Lạc Kim Phụng ở trong phòng em liền chạy đi mất vậy?"

Lạc Tịch Dương dựa vào ngực Thăng Lê Minh, ôm chặt lấy hắn, cũng không mở miệng trả lời câu hỏi của hắn.

Hắn hỏi cậu tại sao lại chạy trốn ư?

Lạc Tịch Dương nhớ đến cái ngày Lạc Kim Phụng tìm đến cậu, mở miệng nói muốn lên giường với Thăng Lê Minh. Lạc Tịch Dương cảm thấy câu nói đó rất quá mức chịu đựng của cậu. Nhưng tại sao cậu lại chấp nhận nghe theo lời của Lạc Kim Phụng là bởi vì trước khi ra khỏi phòng, Lạc Kim Phụng đã quay đầu lại nói với cậu một tràng dài: "Mày còn nhớ con nhỏ đã giành mất cái danh hoa khôi của trường cấp hai tao với mày học chung khi xưa không? Mày biết tại sao nó lại nghỉ học không? Đó là bởi vì tao đã cố ý tiếp cận nó, làm thân với nó, sau đó tao rủ nó đến club quẩy với tao, tao chuốc say nó liền gọi người đến hãm hiếp nó."

Lạc Kim Phụng nở một nụ cười khinh bỉ: "Muốn giành với tao sao? Tụi bây nghĩ tụi bây có cửa à? Bây giờ con nhỏ đó đã nghỉ học, cũng không biết nó còn sống hay không, hay là chết ở cái xó nào rồi trở thành con ma vất vưởng vì bị hãm hiếp mà không thể siêu thoát rồi. Nếu mày muốn giống nó, tao sẽ tìm mọi cách để đưa mày đến mấy cái nhà chứa ở thành phố này, đối với cơ thể bán nam bán nữ của mày, hẳn là sẽ có rất nhiều người thèm thuồng đấy."

Lạc Kim Phụng nói với một giộng điệu lạnh lùng, như những con ác quỷ đem mạng sống con người xem như trò cười mà giẫm đạp dưới chân. Lạc Tịch Dương không nghĩ chị gái mình lại có bộ mặt đáng sợ như vậy. Từ trước đến giờ, cô ta chỉ dùng những trò vặt vãnh để hãm hại cậu, cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy. Khi nghe xong những lời nói đó, chân Lạc Tịch Dương đứng còn không vững, cậu liền ngồi phịch xuống giường, trơ mắt nhìn Lạc Kim Phụng ra khỏi phòng.

Bây giờ nghĩ lại những lời nói đó, Lạc Tịch Dương còn cảm thấy sợ hãi mà toàn thân run rẩy, hốc mắt cậu đỏ hoe, chỉ biết ôm chặt lấy Thăng Lê Minh. Lạc Tịch Dương nghĩ nếu bây giờ cậu nói cho hắn biết, Thăng Lê Minh sẽ bảo vệ cậu khỏi Lạc Kim Phụng hay không.

Thăng Lê Minh ôm Lạc Tịch Dương trong lòng, nhìn thấy toàn thân cậu run rẩy, cũng không biết cậu đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ, một tay hắn vuốt ve tấm lưng của cậu, tay còn lại nhanh chóng lau đi giọt nước mắt trên mặt cậu, liền vội vàng nói: "Em bình tĩnh một chút, đã có tôi ở đây, bây giờ tôi chính là chồng tương lai của em, mọi chuyện khi xưa như thế nào em cứ bình tĩnh lại trước rồi từ từ kể cho tôi nghe."

[ĐM/THÔ TỤC/SONG TÍNH] Một Ngày Có Anh Thì Sẽ Có EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ