Chương 42

2.4K 102 17
                                    

Chương 42: Trở về

Một ngày nọ, Lạc Tịch Dương nghe bác Phúc nói Thăng Lê Minh sẽ về nước vào mấy hôm nữa.

Lạc Tịch Dương nghe hắn về nước liền vui vẻ, ôm lấy bé con mà thất thần ngồi cười.

Thăng Vĩnh Phúc thấy cậu nhỏ cười ngu ngốc nghiêng đầu nhỏ qua hỏi: "Cậu nhỏ cười ngốc cái gì vậy ạ?"

Lạc Tịch Dương nghe bé hỏi liền lắc đầu. Nhưng trong lòng lại nói 'Là ba của con quay về.'

Ở bên Mỹ, Thăng Lê Minh ngày ngày đêm đêm đều nhớ Lạc Tịch Dương, có lúc hắn còn lấy rượu thay cơm mà nốc như đúng rồi.

Ngày bay qua Mỹ, bỏ cậu lại căn nhà đó, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là hắn đã làm chuyện có lỗi với cậu, hắn rất hối hận, nhưng Thăng Lê Minh lại không có dũng cảm đối diện với Lạc Tịch Dương.

Cứ như thế mà rời xa Lạc Tịch Dương, tránh mặt cậu.

Ở bên này hắn cũng chả vui vẻ gì, vì quá nhớ Lạc Tịch Dương nên nhiều lúc Thăng Lê Minh còn sinh ra ảo giác.

Thăng Lê Minh cũng không muốn về nước đối mặt với cậu, nhưng hắn lại quá nhớ Lạc Tịch Dương nên chỉ có thể vùi đầu vào học tập.

Hai mươi bốn giờ đều vùi đầu vào học, trong một năm liền nhận được bằng cử nhân, hai năm đã nhận bằng thạc sĩ, vì hắn không ăn không ngủ nên hắn đã cố gắng nhận luôn tấm bằng tiến sĩ. Thăng Lê Minh không ăn không ngủ đến cơ thể tiều tụy, lúc call video cho Lâm Tuyết bà nhìn hắn mà bật khóc. (Ba năm nhận bằng tiến sĩ, mình chém gió thôi!)

Lại kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra ở Thăng gia, kể đứa bé được đặt tên là Thăng Vĩnh Phúc. Còn nói Lạc Tịch Dương đang ở Thăng gia để tiện chăm sóc đứa bé.

Thăng Lê Minh nghe cậu ở Thăng gia lại có động lực nhiều hơn, hắn càng ra sức làm điên cuồng hơn để đem tập đoàn Thăng gia mở rộng ở nước ngoài, xây dựng thêm mấy công ty sản xuất khác nhau.

Mà Thăng Lê Minh trời sinh thông minh, lại còn rất may mắn, cái nào do hắn đầu tư làm chủ điều sinh lời đến ngất ngưởng, số tiền Thăng Lê Minh kiếm được cho Thăng gia đã lên hơn mười ba con số trong vòng ba năm ngắn ngủi.

Thay vào đó hắn uống thuốc đau dạ dày và uống rượu còn nhiều hơn ăn cơm.

Hôm nay là ngày hắn trở về nước, nhìn thấy thành phố N thay đổi không ít, trong lòng Thăng Lê Minh cũng không biết có tư vị gì.

Trở về Thăng gia, đập vào mắt hắn không phải là ai xa lạ, mà chính là người hắn mong nhớ từng phút từng giây.

Ngồi trong xe nhìn thấy Lạc Tịch Dương đang chơi với một đứa trẻ, có lẽ đây là con hắn cùng Lạc Kim Phụng. Nhưng hắn không hiểu tại sao Lạc Tịch Dương lại đồng ý chăm sóc đứa trẻ cho Lạc Kim Phụng.

Hắn nhìn người trong lòng của hắn, bây giờ Lạc Tịch Dương cao hơn một chút, nước da so với trước càng trắng hơn, trên người cũng có chút thịt, không gầy gò như lúc trước. Quan trọng là mông của cậu còn cong hơn trước, vòng một cũng bự hơn lúc trước.

[ĐM/THÔ TỤC/SONG TÍNH] Một Ngày Có Anh Thì Sẽ Có EmWhere stories live. Discover now