Có chuyện không ổn rồi.

Tạ Vân An thở dài, nhìn tôi: "Đi xem thử đi."

Trên đường, Ngũ Tử Duệ run rẩy kể hôm qua sau vụ của Khương Nhã Kỳ, bọn họ cũng sợ hãi, quay lại đốt vàng mã.

Nhưng Trần Mặc càng nghĩ càng tức giận, cứ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, cho rằng Đặng Hi Yên cố tình hù dọa cả nhóm, vì vậy thương lượng với một cặp đôi khác, cả bốn dự định bỏ về ngay trong đêm, dù có bị ma ám thì thà bỏ chạy còn hơn ở đây đốt giấy tới sáng.

Kết quả di động không có tín hiệu, xe cũng không có, bọn họ ỷ vào việc nhiều người nên đi bộ dọc con đường lúc đến, ai ngờ đi bộ hơn một tiếng thì quay lại nhà tang lễ.

Cả bốn người kinh hãi, cặp tình nhân kia nói bọn họ đã gặp ma dẫn đường, nếu chú Trần bảo phải đốt vàng mã thì cứ quay về đốt vàng mã đi.

Trần Mặc không phục, sống chết không chịu về, bỏ về phòng đi ngủ, ngủ một giấc liền đến hừng đông, không phải ở sảnh 3 có nhân viên làm việc sao, đến sáng xin đi nhờ xe là được.

Vốn dĩ Ngũ Tử Duệ ở bên cô ta, nhưng có thế nào cũng không ngủ được, nhớ tới lời chú Trần nói nhất định phải đốt vàng mã, vì thế một mình lén trở về đốt giấy.

Hắn đốt tiền giấy nhanh hơn chúng tôi, khi đốt hết thì trời cũng gần sáng, hắn định đi gọi Trần Mặc dậy, cùng đợi xe ở cổng rồi rời đi.

Ai biết đâu vừa bước vào phòng nghỉ, hắn liền thấy máu tươi khắp phòng, chân của Trần Mặc đang được bọc trong đôi giày đặt bên cạnh, còn phần trên nằm thẳng trên giường, máu chảy ra từ bắp chân bị cắt ngang.

Ngũ Tử Duệ sợ hãi hét lên chạy ra ngoài, đúng lúc đụng phải trúng tôi.

Có nghĩa là, chân của Trần Mặc đã bị chặt đứt?

Tôi chỉ nghe thôi mà đã thấy sợ.

Trước mắt hiện lên cảnh đêm qua Trần Mặc đá vào chậu đốt giấy, có làn khói hình bàn tay nắm lấy chân cô ta, tôi vội kéo tay Tạ Vân An: "Hay là để Trần..."

Nhưng vừa thốt lên, tôi lại cảm thấy chú Trần chưa chắc đã đáng tin, vì vậy tạm thời im lặng.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã tới trước cửa phòng nghỉ, Ngũ Tử Duệ chỉ vào cánh cửa đang hé mở, run rẩy nói: "Cô ấy nằm ở giường bên trái cửa, chân xỏ giày, đang... Cổ chân bị cắt ngang, máu bên trong giày có vết ổ như thể bàn chân cũng ướt đẫm máu."

Chỉ chút mô tả này cũng đủ khiến tôi run rẩy.

Tạ Vân An Nghiêm túc nhìn hắn, nhẹ nhàng mở cửa.

Đập vào mắt là đôi giày của Trần Mặc, bên trong không hề có vết máu.

Tôi còn đang nghi ngờ, chợt nghe Ngũ Tử Duệ la lên: "A... Trên giường... Trên giường..."

Nhìn theo ngón tay hắn, chúng tôi thấy trên giường không chỉ có một người đang nằm.

Bởi vì chăn bông cuộn lại một nửa lộ ra hai đôi chân, ngón chân xanh trắng nhưng có sơn móng hiển nhiên là của Trần Mặc.

Lúc tới đây cô ta mang giày xăng đan, còn khoe với Khương Nhã mình làm móng ở đâu.

Đôi chân còn lại rõ ràng là của đàn ông.

Tôi hoảng hốt, không biết có nên nhấc chăn lên không.

Ngũ Tử Duệ trợn tròn mắt: "Tôi thật sự thấy chân của Trần Mặc nằm trong xăng đan, cũng là đôi chân này, có sơn móng. Chắc chắn cô ấy... Chắc chắn..."

Nhưng hắn cũng không dám đi tới lật chăn lên.

Tôi biết hai người nằm trên giường hẳn lành ít dữ nhiều.

Đừng nói là chân của Trần Mặc trông rất quái dị, nếu bọn họ vừa mới làm chuyện đó xong, vừa nghe thấy có người vào, đáng lẽ bọn họ phải rất căng thẳng mới đúng.

Tôi không biết người đàn ông kia là ai, còn đôi tình nhân kia đâu?

Tôi đột nhiên to gan bước lên, định xốc chăn để xem ai đang nằm trên giường.

"Đừng nhúc nhích!" Tạ Vân An giữ tôi lại, kéo tôi ra ngoài, "Đừng nhìn, đừng lo chuyện bao đồng nữa, đi đốt vàng mã đi, nói không chừng người ta chỉ yêu đương vụng trộm, không muốn bị phát hiện mà thôi."

Sắc mặt anh rất kỳ lạ, cứ như không muốn để tôi xem người nằm trên giường là ai.

"Ý cậu là tôi gọi hai người tới để bắt gian?" Mặt Ngũ Tử Duệ trắng bệch, quát, "Tôi cũng không tin ban ngày ban mặt lại có quỷ, nhưng rõ ràng chính mắt tôi thấy chân của Trần Mặc bị chặt ra..."

Dứt lời, hắn quay lại xốc chăn lên.

"Bang bang", ngay sau đó Ngũ Tử Duệ hét lên, ngã xuống đất.

Hắn nói đúng, hai chân của Trần Mặc đứt ra rơi xuống đất.

Đùi cô ta đầy vết bầm màu xanh lam cũng như những vết xước sắc nhọn.

Giống như có vô số bàn tay kéo chân cô ta lại, còn cô ta liều mạng giãy giụa nên để lại vô số vết sẹo, còn bàn chân thì bị kéo đứt ra.

Nhưng khủng bố hơn chính là nằm trên giường ngoại trừ Trần Mặc còn có Hùng Minh Dũng vốn được chú Trần đưa đến bệnh viện.

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũWhere stories live. Discover now