C113

207 6 0
                                    

Phiên ngoại 5

Ánh sáng nơi đáy mắt Hòa Vi liếc qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bàn tay người đàn ông đang nắm cổ tay cô.

Bàn tay rất trắng, năm ngón tay sạch sẽ thon dài, so với công nhân chuyển gạch trong công trường thì khác nhau như trời với đất, vừa nhìn bàn tay của người này là biết người sống trong nhung lụa.

Mấy ngày hôm trước Hòa Vi còn suy nghĩ không biết hiện tại Yến Hoài thế nào, sau khi phá sản sẽ đi bán bảo hiểm hay là đi dọn gạch, lại không tính đến chuyện anh có một gương mặt cực kỳ đẹp trai, có thể cung cấp những dịch vụ đặc biệt, nói không chừng cũng có thể là phú bà nào đó giúp anh ta Đông Sơn tái khởi… điều duy nhất cô không nghĩ tới chính là, khi gặp lại sẽ là trong tình huống này.

Trong đầu Hòa Vi đã bắt đầu tưởng tượng ra tình trạng thảm hại của Yến Hoài, vài giây qua đi, não còn chưa kịp hoạt động, nhưng đã nghe thấy hệ thống nói một câu: “Ký chủ, chủ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ?”

“Cô phải đối diện với Yến Hoài năm giây, hơn nữa phải giới thiệu tiểu ký chủ cho anh ta.”

“…”

Hòa Vi trầm mặc, “Nếu tôi không hoàn thành?”

“Ký chủ, nhiệm vụ mỗi ngày là đề cao giá trị may mắn và giá trị khỏe mạnh… chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi, ký chủ, tin tưởng chính mình, cô có thể làm được!”

Hai trị số này không phải lần đầu tiên từ trong miệng hệ thống nói ra, chúng đều là những điều kiện quan trọng có thể quyết định đến việc cô có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng hay không.

Hòa Vi thở dài một hơi, cô ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, ra vẻ kinh ngạc mà làm cho hốc mắt căng lớn chút, trong lòng vừa mặc niệm bắt đầu đếm “Một hai ba”, vừa gật đầu chào hỏi: “Yến… tổng.”

Thời điểm cô và Yến Thần ở bên nhau, đều gọi anh là anh Yến Hoài, tuy nhiên hiện tại rốt cuộc đã chia tay rồi, Hòa Vi cũng không muốn dính đến mối quan hệ họ hàng nhà anh ta, cho nên cách xưng hô cũng đổi thành một cách nói bình thường nhất.

Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, mấy năm qua đi, đáy mắt anh càng thêm thâm trầm, đen như mực, loáng thoáng có thể thấy được hình bóng của cô trong đôi mắt anh.

Đối diện năm giây, Hòa Vi lập tức di chuyển tầm mắt, vừa muốn khom lưng ôm Trừng Trừng lên, liền ý thức được Yến Hoài còn chưa buông cổ tay cô ra, khóe miệng Hòa Vi kéo xuống, tầm mắt dừng ở trên tay mình, “Yến tổng…”

Yến Hoài cũng theo tầm mắt cô nhìn thoáng qua, da thịt phía dưới lòng bàn tay ấm áp tinh tế, anh đột nhiên nghĩ không muốn buông ra.

Cho đến khi Hòa Vi tự mình rụt tay trở về, ngón tay Yến Hoài mới buông lỏng, tùy ý cô rút tay về, nửa ngồi xổm xuống ôm cậu bé bên cạnh lên.

Rốt cuộc Hòa Vi cảm thấy chột dạ, hơn nữa hôm nay sắc mặt Yến Hoài không được tốt, hơi thở của cô có chút không ổn định, miễn cưỡng cười một cái, “Chào hỏi chú một tiếng.”

Cô không dám gọi “Trừng Trừng”.

Vốn dĩ cho rằng như vậy là được, kết quả còn không đợi Trừng Trừng mở miệng, hệ thống lại nhắc nhở nói: “Ký chủ, cô phải cho Yến Hoài biết tên tiểu ký chủ.”

Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược VănМесто, где живут истории. Откройте их для себя