Chương 70: Nước Cờ Của Quân Hậu (III)

5K 485 65
                                    


Tối mịch.

Trở về từ buổi tập huấn ở Hoằng Sơn, cơ thể Jeon WonWoo không chỗ nào là không nhức mỏi. Cánh tay xuất hiện vài vết bầm tím ẩn sau áo sơ mi khi xoắn cao lên. Bước trên đường về lại Hoằng Thiên, mấy người thuộc hạ ai nấy thấy cậu đều cung kích chào. Cậu lại không còn sức để tiếp tục gật đầu.

Jeon WonWoo vịnh lấy bàn tay liên tục run rẩy vì cường độ tập luyện cao của mình ôm vào lòng. Những lúc Hoằng Lực về đêm như thế này, cậu lại nhớ đến hắn. Kim Gia thiếu hắn quả thực không còn là Kim Gia như cậu từng biết.

Jeon WonWoo cuộn chặt tay đút rồi đút vào túi quần, đôi mắt trở nên đăm chiêu, vừa có vẻ thâm trầm.

"Luật sư Jeon."

"Xu MingHao?" WonWoo nheo mắt nhìn về người vừa gọi mình.

Xu MingHao trên người vẫn còn ướt đẫm mồ hôi nhảy xuống xe jeep của cô gái nào đó rồi đi lại. Đoán MingHao có lẽ vừa mới từ Hoằng Phong trở về lại ký túc xá.

"Luật sư Jeon, nói chuyện một chút có được không?"

Thấy MingHao có vẻ nghiêm trọng, WonWoo gật đầu.

"Cùng về Hoằng Thiên đi."

Xu MingHao có vẻ khẩn trương là vậy nhưng đi cùng WonWoo gần hết con đường chính có nhiều đèn rọi vào. Bước vào con đường rải sỏi trắng, MingHao mới nhìn sang:

"Luật sư Jeon, lần này anh định đích thân đến cứu Kim lão đại sao?"

WonWoo gật đầu, nhịp thở nặng trĩu.

"Ở hắc đạo, anh không thể không giết người, anh biết điều đó chứ?"

WonWoo lại gật đầu.

"Luật sư Jeon, sau đó anh sẽ không thể quay đầu trở lại với chức danh luật sư ở bạch giới. Anh có chắc không?"

Sau câu hỏi MingHao ngửa đầu lên nhìn trời, thầm biết được người bên cạnh đã gật đầu, cậu mỉm cười:

"Tôi cũng từng vì một người mà không thể quay đầu."

Jeon WonWoo trầm mặc, con ngươi hơi run rẩy vì suốt những ngày qua, chưa một ai hỏi cậu câu hỏi chắc chưa. Thế nên cậu cũng mặc nhiên cuốn theo, cậu chỉ điên cuồng tập luyện, điều khiến cậu tiếp tục chỉ có mình hắn.

Ngay lúc này, khi MingHao hỏi câu này, cậu mới chực nhận ra mình có lẽ đã đi quá xa.

WonWoo mỉm cười nhưng mắt không cười.

"Đây là nhiệm vụ Kim MinGyu giao cho tôi, tôi phải làm theo."

Sau vài giây im lặng, WonWoo nhìn sang MingHao, dưới ánh trăng, khoé mắt MingHao hiện rõ nét trầm tư hiếm thấy. Ánh mắt cậu đưa đến chiếc nhẫn được luồng vào sơi dây chuyền đeo trên cổ của MingHao.

Xu MingHao như nhận ra WonWoo đang chú ý đến chiếc nhấn mới cong môi.

"Jun, tôi và anh ấy là anh em ruột. Tôi từng yêu anh ấy, nhưng tôi lại không thể cứu anh ấy, chỉ có thể trả thù. Nếu luật sư Jeon anh là đang hoàn thành nhiệm vụ thì lúc đó, tôi không hề biết nhiệm vụ của tôi là gì. Thứ duy nhất trong đầu tôi chỉ là anh ấy. Duy nhất là anh ấy."

LUẬT NGẦM | THẾ THÂN IIWhere stories live. Discover now