Lạc Tịch Dương thấy Mai Ngọc Quý ngồi ở đó cũng thắc mắc, nhưng vẫn buông tay Thăng Lê Minh chạy đến chào hỏi cô.

Mai Ngọc Quý vỗ tay cậu bảo cậu ngoan lắm, liền kêu cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Nhưng Thăng Lê Minh lại kêu cậu qua ngồi kế hắn, Mai Ngọc Quý mở to mắt liếc xéo hắn.

Thăng Lê Minh cùng Thăng Nghiệp đứng dậy chào Mai Ngọc Quý một tiếng: "Cô."

Lạc Tịch Dương mở to mắt nhìn hai người họ, còn nghĩ là lỗ tai mình đã nghe lầm. Thăng Lê Minh đã quay qua nói với cậu: "Đây là cô ruột của anh."

Mai Ngọc Quý cũng bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Tịch Dương, hướng mọi người nói: "Hôm nay tôi hẹn mọi người đến đây là có một vài việc rất quan trọng muốn nói với mọi người."

Mai Ngọc Quý nâng mắt kêu Lạc Tịch Dương qua đứng bên cạnh mình, còn kêu cậu ẫm Thăng Vĩnh Phúc qua theo.

Cô ôm Thăng Vĩnh Phúc trong lòng lại không nhịn được hôn hôn mấy cái. Mà trong đầu Lạc Tịch Dương đang ầm ầm sóng lớn, cậu có thể khẳng định Mai Ngọc Quý đang muốn nói cái gì.

Lạc Tịch Dương nắm lấy tay Mai Ngọc Quý lắc lắc đầu với cô, muốn bảo cô không nên nói chuyện đó cho họ nghe.

Thăng Lê Minh nhìn cũng không hiểu cậu muốn nói cái gì.

Mai Ngọc Quý lại dịu dàng nói: "Nếu cháu không nói được thì để cô nói."

Cô dùng giọng trịnh trọng tuyên bố với mọi người: "Chuyện này rất quan trọng với Thăng gia, lại càng quan trọng với Lê Minh hơn."

Cô nói tiếp: "Mọi người cũng biết là tôi chính là vị bác sĩ giúp 'mẹ' của Vĩnh Phúc sinh cháu của tôi ra bình an ngồi ở đây. Cho nên tôi là người biết rất rõ 'người mẹ' đã mang nặng đẻ đau sinh ra bé là ai. Lời tôi nói đây nếu mọi người không tin tưởng thì có thể đưa 'mẹ' của bé đi xét nghiệm ADN, hoặc mấy người có thể trực tiếp đi hỏi đương sự và người tạo ra đứa cháu này."

Lâm Tuyết hỏi Mai Ngọc Quý: "Em dâu nói vậy là có ý gì? 'Mẹ' của cháu sinh cháu ra được thì tất nhiên là Lạc Kim Phụng không phải sao?"

Mai Ngọc Quý bỏ qua câu hỏi của Lâm Tuyết, tức giận mắng một tràn dài: "Mấy người nghe cho kĩ đây, 'người mẹ' đã sinh Vĩnh Phúc ra, cái người mà ốm nghén đến chết đi sống lại, ở trên bàn mổ vì sinh con mà tim đã ngừng đập hai lần đó chính là người đang đứng bên cạnh tôi đây, mẹ của Thăng Vĩnh Phúc chính là 'Lạc Tịch Dương'."

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cậu, không phải Lạc Tịch Dương là nam sao?

Mà Thăng Lê Minh nghe xong trên mặt cũng lộ ra một chút kinh ngạc nhưng hắn lại tin tưởng những điều mà cô hắn vừa nói, hắn là ba của đứa bé, lại còn chính là người đã tạo ra sinh mệnh nhỏ bé đó, thân thể Lạc Tịch Dương hắn là người hiểu rõ nhất.

Thăng Lê Minh không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cậu.

Lạc Tịch Dương trong lòng sợ hãi, sợ hắn sẽ tức giận lại bỏ rơi cậu đi nữa. Nhưng cậu cũng không dám nhúc nhích, chỉ đứng yên đó cho mọi người dùng ánh mắt soi xét nhìn mình.

Chỉ có Thăng Vĩnh Phúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặt này, bé ngây ngô nghiêng đầu hỏi Lạc Tịch Dương: "Cậu nhỏ là mẹ ruột của con ạ? Con thích cậu nhỏ làm mẹ của con hơn, 'mẹ' không thương con, còn hay đánh con nữa, chỉ có cậu nhỏ là bảo vệ con thôi."

Nói xong liền đưa đôi tay nhỏ bé ra đòi Lạc Tịch Dương ôm, cậu ôm con trai mình vào lòng, hốc mắt liền đỏ hoe. Thăng Vĩnh Phúc thấy cậu nhỏ của mình khóc liền tìm trong túi ra một viên kẹo, sau đó xé nó ra đút vào miệng Lạc Tịch Dương nói: "Mẹ nhỏ đừng khóc, ăn kẹo ngọt sẽ không khóc nữa ạ."

Lạc Tịch Dương ngậm viên kẹo ở trong miệng, hương cam lan tỏa trong khoang miệng, cảm nhận được vị ngọt ở trên lưỡi lúc này mới nín khóc.

Cậu lại nghe giọng nói tức giận của Thăng Lê Minh vang lên: "Em qua đây cho tôi."

Lạc Tịch Dương sợ hãi mà toàn thân run rẩy, từ từ đi qua chỗ hắn.


[ĐM/THÔ TỤC/SONG TÍNH] Một Ngày Có Anh Thì Sẽ Có EmWhere stories live. Discover now