Chương 32AB

2 0 0
                                    

Tôi không thể để một người say ở đây một mình được. Tôi ngồi thẫn thờ bên đầu giường, mắt hướng về chiếc Smart TV đối diện, nghĩ về lần cuối cùng mình xem Netflix là từ bao giờ. Tôi giở tin nhắn ra thì không thấy tin nào của Uyên hay Thảo. Tới cả DolphinMaster mà tôi vừa nhắn ban nãy cũng chưa trả lời lại.

Mọi thứ bình lặng tới lạ thường. Có lẽ việc nằm lại đây ngủ cũng không tệ đến thế. Những ngày gần đây, mọi sự đều ập đến với tôi như một con đê vỡ, và tôi không có nổi một phút nghỉ ngơi. Đây là giây phút hiếm hoi tôi được sống trong thế giới cũ của mình. Một thế giới chỉ có mình tôi, tôi làm mọi thứ mình muốn, không có nhiễu loạn, không có ai xen vào.

Tôi cần tận hưởng sự im lặng hiếm có này.

Thế là tôi nằm xuống giường, quay lưng về phía Thư Anh, cách cô một khoảng cách vừa đủ. Không gian tĩnh lặng dần dần đưa tôi vào giấc ngủ êm ái.

Xong rồi Thư Anh bắt đầu ngáy.

***

Giấc ngủ của tôi chập chờn và đứt quãng. Rõ ràng là tôi không quen với việc có tiếng động xuất hiện lúc nửa đêm. Có thể ban ngày tôi bật nhiều nhạc, nhưng khi đã ngủ là phải yên ắng. Tôi toàn ngủ một mình nên chẳng có vấn đề gì, và kể cả khi Phương Uyên có dọn qua thì cô luôn làm mọi thứ có thể để giữ yên lặng vào ban đêm, bao gồm việc không ngáy. Thư Anh chỉ thỉnh thoảng mới ngáy, có thể là do rượu, và thực ra tiếng động chẳng lớn đến thế. Có thể việc tôi cứ chốc chốc lại tỉnh dậy là vì cảm giác bồn chồn.

Tại sao tôi nghĩ việc ngủ chung giường với một người khác giới là một điều OK chứ? Tôi là một người đàn ông trinh trắng có phẩm giá! Nhỡ đâu một series những tai nạn xảy ra và bằng một cách nào đó Thư Anh bay ra khỏi chỗ cô nằm và cắm cái của cô vào cái của tôi, rồi chín tháng sau bỗng dưng tôi thành bố thì sao?

Dù sao thì tôi cũng không ngủ ngon giấc được, và sau ba lần cố gắng ngủ lại thì tôi cũng chịu thua những ý nghĩ lởn vởn trong đầu. Vài câu hỏi hiện ra, và nó khiến tôi muốn cựa mình, trở người, quay lại nhìn Thư Anh. Không biết cô ta sẽ trông thế nào khi ngủ? Liệu cô ta có lẩm nhẩm trong mơ, và nếu tôi quan sát thì có thể biết tường tận hơn mấy điều khó hiểu mà cô ta lảm nhảm hôm nay?

Tôi đã đấu tranh với ý chí để không quay lại, nhưng cuối cùng cũng không thể thắng được nỗi ma mị của sự tò mò. Thế là tôi quay lại.

Và khi quay lại, tôi một phen giật bắn mình. Không biết từ bao giờ Thư Anh đã nằm sát lại gần tôi. Khoảng cách giữa mặt tôi và mặt cô chỉ là vài phân, đủ gần để tôi cảm thấy hơi ấm và mùi cồn từ hơi thở của cô, trộn lẫn với hương nước hoa hương gỗ pha chút mùi trái cây. Tôi chưa từng để ý rằng cô thơm như vậy... Gay to rồi. Nếu tôi không rời khỏi giường sớm, có khi tôi có thể bị lay động mất!

Tôi dịch lùi ra mép giường, cho tới khi không còn có thể dịch ra được nữa. Thư Anh vẫn đang say ngủ, đè má lên một tay, chiếc áo khoác ngoài mà tôi không cởi ra vì không dám động vào người cô choàng lấy thân trên của cô một cách xộc xệch. Không biết việc mặc từng nấy áo có khiến cô khó chịu khi ngủ hay không. Nếu không thì lúc tỉnh dậy chắc cũng chẳng thoải mái gì.

Không Yêu Cũng Phải YêuWhere stories live. Discover now