Chap - 21

401 49 3
                                    

Pang POV

"Cậu vẫn không thể kiểm soát tiềm năng của bản thân?"

Namtarn nhìn Ohm lúc này đang trốn dưới bàn. Ohm không khóc, chỉ là chui xuống gầm bàn mỗi khi làm sai gì đó đã gần như thành thói quen của Ohm.

"Tao hứa sẽ trả lại cho mày, Pang."

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt tội lỗi. Tôi chỉ gật đầu với cậu ấy.

"Đừng nghĩ nhiều, cứ việc mang trả nó lại là được."

"Về thôi Ohm."

Chúng tôi cùng nhau về ký túc xá, tôi không biết có phải chỉ mình tôi không nhưng tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Như thể ai đó đang nhìn chúng tôi. Sao cũng được, gạt bỏ suy nghĩ đó đi vì tôi không muốn tự doạ bản thân. Chúng tôi tiếp tục đi bộ cho đến khi về đến ký túc xá, chúng tôi chào tạm biệt nhau ai về phòng náy. Tôi chỉ tiếp tục đi bộ trên hành lang cho đến khi tôi cảm thấy mệt mỏi, như thể ai đó đang kéo tôi xuống. Tất cả những gì tôi biết là bóng tối đang bao trùm lấy tôi.
_________________

Namtarn POV

Sáng sớm phòng học đã rất ồn ào, vẫn chưa đến giờ nhưng tất cả chúng tôi ở đây vì một chuyện. Pang đã mất tích, theo như Wave nói, Pang đã không về ký túc xá. Tất nhiên là Wave đã cố gắng hack camera nhưng không có dấu vết nào của Pang.

"Rõ ràng là Pang đã nói lời tạm biệt với chúng ta vào đêm qua đúng không Namtarn? và tao chắc chắn rằng cậu ấy đã trở về phòng."

Ohm nói với một chút lo lắng. Ngay cả tôi cũng không thể không cảm thấy điều đó bởi vì chúng tôi là những người cuối cùng ở bên cậu ấy.

"Nè, đừng nói là mày đã làm biến mất cậu ấy nha, Ohm?"

Đôi mắt của chúng tôi đổ dồn vào Claire vì những gì cô ấy nói rồi chuyển sang Ohm.

" Tao chỉ đang nói đến các khả năng. Mày đã làm cho chiếc vòng tay của Pang biến mất đúng không? Và nếu chúng ta nhớ lại, cậu ấy đã đeo nó khi mày làm nó biến mất."

Khuôn mặt của Ohm bắt đầu có vẻ tội lỗi, chúng tôi không chắc về điều đó nhưng nhìn vào cậu ấy bây giờ chắc chắn cậu ấy đã nghĩ tất cả là lỗi của bản thân.

"Không thể nào, cả hai đâu phải đồng thời biến mất?"

Cặp song sinh đồng thanh nói.

"Có thể."

Tất cả chúng ta đều nhìn vào Wave, người đã im lặng trong vài phút.

"Ý em là gì?"

Thầy Pom bước vào lớp.

"Theo một cách nào đó, khi em quan sát cậu ấy, cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi tiềm năng của người khác."

"Nhưng mà, tao có thể nhìn ra cảm xúc của cậu ấy."

"Phải. Mình cũng đã xem được lịch sử của chiếc vòng tay của cậu ấy mà?."

Wave chỉ lắc đầu.

"Vì bản thân Pang chưa biết hết tiềm năng của mình nên cậu ấy không thể kiểm soát được nó. Nhưng, thời điểm kiểm tra xếp lớp, em đã sử dụng một trong những tiềm năng của mình và em rất ngạc nhiên vì Pang là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi những gì em đã làm. "

"Tiềm năng gì?"

Punn hỏi.

"Đóng băng thời gian."

"Thì ra là em."

Thầy Pom đang mỉm cười như thể thầy ấy một lần nữa tự hào về những gì Wave đã làm được.

"Những gì em đang nói là, khả năng là rất cao. Cơ thể của cậu ấy có thể đã phản ứng chậm với tiềm năng của Ohm, đó là lý do tại sao cậu ấy không biến mất cùng lúc với chiếc vòng."

"Vậy làm thế nào chúng ta có thể xác nhận điều đó?"

Korn, người đang bận rộn với chiếc máy ảnh của mình, đột nhiên hỏi.

"Ohm phải tìm ra cách khiến mọi thứ tái xuất hiện lại một lần nữa!"

"Nhưng, tao không thể kiểm soát nó. Tao không thể---.

"Đó là lý do tại sao mày phải tìm cách, nhanh! Chúng ta không biết điều gì đang xảy ra với cậu ấy bây giờ hoặc tệ hơn là điều gì sẽ xảy ra với cậu ấy, nếu như chậm trễ."

Ohm cắn môi dường như sắp khóc. Tôi vỗ lưng cậu ấy an ủi rằng mọi thứ sẽ ổn.

Chúng tôi quyết định về phòng sau đó nhưng Ohm phải đi cùng thầy Pom, họ sẽ nói về những lý do có thể là lý do tại sao cậu ấy có thể làm cho mọi thứ biến mất và làm thế nào cậu ấy có thể làm cho chúng xuất hiện trở lại.

____________________

[Trans][ PangWave] The Gifted (Boy×boy fanfiction) Thai SeriesOù les histoires vivent. Découvrez maintenant