Chương 23

160 13 0
                                    

Khi lão a ma kia đến trước mặt Quý An Dật, ánh mắt đục ngầu của ông, chăm chú chậm rãi, cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt lộ vẻ từ ái cùng đau lòng.

Không biết vì cái gì.

Đối mặt với lão a ma lúc này, trong lòng Quý An Dật dâng lên một cảm giác không thích, cảm thấy không tự nhiên, muốn tách rời khỏi tầm mắt của ông, cả cánh tay đều có loại ảo giác bắt đầu nối da gà.

Hắn không thích lão a ma này, rất không thích.

Khí tràng là thứ rất kỳ quái lại rất thần kỳ, không có cách nào có thể dùng lời nói cụ thể để diễn tả, bây giờ đang xảy ra chuyện gì.

Nó chính là một loại cảm giác của bản năng.

Khí tràng hai người tương tự nhau, thì càng dễ ở chung với nhau.

Vật họp theo loài, người phân theo đàn.

Trong nhà có người đến, bình thường Vương Tiểu Nhị sẽ ngồi ở trong phòng, hoặc đi ra vườn rau trước nhà bận rộn, dù sao cũng không tới gần.

Nhưng lúc này, y lại đến đây.

Vương Tiểu Nhị mặc dù có ngốc, cũng không hiểu người ta nói gì, nhưng y rất nhạy bén, nhất là những chuyện có liên quan đến vợ, y đều đặc biệt nhạy bén.

Y không thể diễn tả cảm giác của mình, y chỉ muốn qua bên này, đứng cạnh vợ để bảo vệ vợ.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị đi qua rồi, cũng không biết phải làm gì, nhưng vẫn vô ý, dùng vóc người cao to cường tráng của mình, trực tiếp đứng giữa ngăn cách lão a ma và Quý An Dật, quay về phía Quý An Dật nhếch miệng, vui vẻ ngây ngô cười.

Nhìn ngốc tử ngây ngô cười, trong lòng Quý An Dật cảm thấy ấm áp. nhu nhu đầu y nói. "Khát rồi à? Ta vào bếp, rót cho ngươi chén nước ha." Nói xong, hắn kéo tay Vương Tiểu Nhị, lại nhìn nhìn lão a ma kia, lễ phép cười nói. "Lão ma ma sẽ tiến vào ngồi ạ?"

Lão ma ma kia nhìn Quý An Dật, lại nhìn nhìn Vương Tiểu Nhị đang nhếch miệng ngây ngô cười, lộ ra một nụ cười từ ái, gật đầu đáp lời.

Ba người vào bếp ngồi, đặt chén nước trên bàn.

Lão ma ma nhìn Quý An Dật , mặt mũi hiền lành nói. "Hảo hài tử, ngươi cuối cùng cũng khổ tận cam lai (thời kỳ khổ cực đã qua)."

Không rõ lắm lão ma ma này rốt cuộc muốn làm gì, Quý An Dật chỉ cười, ôn hòa cười, lại rửa sạch chút mơ. "Lão ma ma nếm thử chút mơ, mùi vị chúng rất ngon."

"Khổ cực ngươi, đứa nhỏ." Bàn tay thô ráp khô nứt của lão ma ma cầm lấy tay Quý An Dật, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, than một tiếng, nói. "Nghe nói, tháng năm vừa rồi ngươi bị một trận bệnh, thiếu chút nữa liền. . . . . ."

Quý An Dật thu lại tươi cười, rủ mắt, lăng lăng nhìn mặt bàn.

Thấy bộ dạng này của hắn, lão ma ma lại thở dài, dừng một chút, mới sâu kín nói. "Cũng là do đại bá ma kia của ngươi không đứng đắn, ngươi chỉ là đứa nhỏ choai choai, sao có thể sai sử ngươi làm đủ việc như vậy, một ngày ba bữa cơm cũng giảm bớt, cuộc sống hơn một năm kia, sợ là ăn không đủ no đi, đây là thời điểm cơ thể đang phát triển, đứa nhỏ choai choai ăn nghèo lão tử (bố mày) thân thể ngươi không suy sụp mới là lạ. Nhớ năm đó, khi a ma và a cha ngươi còn sống, ngày ấy ngươi đã từng rất hạnh phúc, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, muốn mặc cái gì liền mặc cái đó, họ xem ngươi như báu vật mà yêu thương che chở. . . . . ."

Trọng sinh vi Liễu ca nhi  _ Trần LiễuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ