Chương 50: Món sườn rán của Liễu Kiến Thanh

1.7K 146 0
                                    



Cái gọi là bạn nhậu, tự nhiên là muốn cùng ăn thịt, cùng uống rượu, mới có thể mở ra một đoạn hữu nghị.

Nguyệt Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh ăn xong mì lạnh nướng, lại cùng rót một cốc trà sữa uống.

Sau một trận ăn ăn uống uống, một ít cảm giác xa cách giữa hai người cũng kéo gần thêm không ít.

Ban đêm cuối thu tiết trời mát mẻ, lá cây ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi lao xao.

Hai người vây quanh kệ bếp, ánh sáng củi lửa chiếu sáng, ấm áp.

Liễu Kiến Thanh cảm khái nói: "Ta đã lâu không có ăn đồ ăn vặt như vậy. Ngày hôm nay có thể ăn thật nhiều."

"Ngươi ăn được nhiều như vậy, vậy thì thùng cơm của ta cũng không được." Nguyệt Nha Nhi phản bác.

Bởi vì thực tế tối nay nàng chỉ làm có ba cái mỳ lạnh nướng, đã không ăn, ngay cả trà sữa cũng là vội vã uống hai ngụm liền dừng lại.

Liễu Kiến Thanh cười hì hì, duỗi ra một ngón tay chạm nhẹ lên trán Nguyệt Nha Nhi: "Đúng nha, thùng cơm nhỏ."

"Tốt, ngươi đang bắt ta làm trò cười." Nguyệt Nha Nhi tức giận đi chọc ngứa nàng.

Liễu Kiến Thanh sợ ngứa, nhanh chóng trốn về sau, cười khanh khách.

Hai người cười đùa.

Chơi mệt rồi, hai người liền từng người ngồi ở trên băng ghế nhỏ sưởi ấm.

Liễu Kiến Thanh thở dài một tiếng: "Những ngày qua ta cũng không biết phải làm những gì. Từ trước kia mỗi ngày vừa mở mắt, đã nghĩ xem còn bao nhiêu tiền nữa mới đủ tiền chuộc thân của ta, nhưng hôm nay đã chuộc thân được rồi thì lại không biết nên làm cái gì mới được. Ta thấy ngươi mỗi ngày bận bịu, có lúc còn có chút ước ao."

"Ta có cái gì mà ước ao." Nguyệt Nha Nhi cười nói, "Ngươi sinh ra xinh đẹp như vậy, bây giờ lại khôi phục tự do, hơn nữa còn có một ít tiền tích trữ, chuyện rất tốt mà. Có thể so với ta lúc mới bắt đầu tốt hơn nhiều."

"Nơi nào mà được?" Liễu Kiến Thanh phủi nàng một chút, đưa tay ra sưởi ấm, miễn cưỡng nói: "Kỳ thực cũng không có thiếu người nói muốn chuộc thân cho ta, còn nói cái gì mà thành thân thì sẽ cho ta làm chính thê, nhưng ta không tin. Những năm qua ta thấy nhiều người như vậy, nghênh đón đưa tới hơn nhiều, cũng biết mấy được phần chân tâm giả ý. Ta cảm thấy dựa vào lời chót lưỡi đầu môi của nam nhân mà sống qua ngày, còn không bằng giống như ngươi vậy, tự lập môn hộ sống tự do tự tại."

Ngữ khí của nàng hơi hơi thương cảm, giống như đang nhớ chuyện từ rất lâu về trước: "Lúc ta năm tuổi đã bị bán vào hẻm hai cầu Thập Tứ, vào lúc ấy phụ mẫu của ta đều mất rồi, là đại bá ta đem ta bán đi. Nếu như ta lúc ấy, có thể lớn như ngươi bây giờ. Tùy tiện làm gì, dù cho là làm nữ kiệu phu, cũng có thể tốt hơn so với việc ở cái nơi tối tăm kia."

Nguyệt Nha Nhi nhìn bộ dạng nàng buồn bã ủ rũ, suy nghĩ một chút, cùng nàng nói: "Ngươi thật sự muốn tìm cho bản thân chút chuyện làm sao?"

Quán ăn nhỏ của mỹ nhân - Ngân Hà Rực RỡOù les histoires vivent. Découvrez maintenant