Chương 19. Mưu hại

3.4K 346 52
                                    

"Mợ tư chỉ động thai thôi thưa bà, đứa bé vẫn ổn. Nhưng phải cố gắng tịnh dưỡng và uống thuốc do tui kê thì mới khoẻ lại được."

Chỉ có lời này của thầy thuốc Hoà mới khiến cho trái tim đang lơ lửng của Trân Ni được gỡ xuống. Bà chắp tay vái lạy thần phật vì đã che chở cho Thái Anh, cho đứa cháu yêu quý của bà không biết sao kể xiết.

"Tui cảm ơn thầy đã cứu con của tui, cảm ơn thầy nhiều lắm."

Trí Ân đưa cho thầy thuốc Hoà một ít tiền, miệng cứ cảm ơn không thôi. Đúng rồi, đứa bé trong bụng Thái Anh trên danh nghĩa vẫn là con của mợ ấy, mà còn là mẹ cả nữa. Thái Anh thấy thế nên cũng vui, trong nhà này ngoài Trân Ni và Lệ Sa chắc chỉ được mỗi mợ ấy là thật lòng yêu thương đứa bé thôi.

Sau khi tiễn thầy Hoà ra về. Trân Ni vừa lo cho mẹ con Thái Anh, lại phải nổi đoá với lý do mà nàng té ngã. Bà hét lên, tất cả mọi người đứng đó đều im lặng không dám nhúc nhích.

"Tụi bây mần sao mà để cho mợ té hả? Con My đâu, bà giao cho mày phụ trách chăm sóc cho mợ, cớ sao lại xảy ra cái chuyện động trời này?

"Dạ... dạ bà ơi, hồi nãy mợ ngủ trưa cho nên con mới... mới xuống bếp ăn cơm một chút..."

Con My khúm núm, nó sợ đến độ mà câu từ nói ra không liền mạch, mồ hôi túa ra y như tắm.

"Hổng có lỗi phải gì hết, tao mướn mày đặng ở đợ chớ hông phải làm chủ đâu nghen con. Bà Liên, lôi nó xuống nhà dưới đánh ba mươi roi cho chừa cái tật làm biếng."

Nó nghe mà bủn rủn tay chân, liền quỳ mọp xuống đất dập đầu xin tha. Cây roi mây to tổ bố của bà Liên đâu phải nó không biết, bị đánh ba mươi roi có mà rách thịt tét da đau chịu sao thấu.

"Mẹ ơi... cái này là lỗi của con, do con bất cẩn nên mới bị té. Chắc do ông bà phù hộ nên đứa bé vẫn khoẻ. Mẹ tha cho My đặng còn có người chăm sóc cho hai mẹ con con nữa nghen mẹ."

Thái Anh còn hơi yếu sức nhưng vẫn cố gắng lên tiếng để bảo vệ cho con My. Nó vốn là đứa rất hiền lành, lại hiểu chuyện, cũng do chính nàng tự làm mình bị thương, không thể đành lòng nhìn nó chịu phạt oan uổng được.

"Nhưng mà... thôi được rồi, hông đánh roi, nhưng cũng hổng thể nào tha đứt được. Bà Liên, tát mặt nó ba chục cái, hồi nãy đứa nào ở gần đây mà lơ là đều bị vả mặt hai chục cái hết thảy."

Lời vừa nói xong thì bà Liên đã lôi con My đi ra trước sân mà xử phạt, ngay cả mấy kia đứa cũng bị liên luỵ theo. Thái Anh đành hết cách, chỉ biết tự trách bản thân mình sơ sẩy khiến cho người khác chịu khổ.

Được tin Thái Anh ở nhà té ngã nguy hiểm đến đứa bé. Lệ Sa đang bàn việc mua bán liền mau chóng chạy về. Vừa vào tới phòng nàng đã thở hồng hộc, mồ hôi túa ra ướt cả mảng áo mà chỉ quan tâm tới người đang nằm trên giường, những kẻ nơi đây dường như đã trở nên vô hình trước mắt cô.

"Em sao rồi? Con mình có sao hông?"

Lệ Sa ngồi lên giường, nắm lấy tay Thái Anh mà thủ thỉ như rất lo lắng.

"Em hổng sao hết đó, con của mình vẫn khoẻ. Cô rờ thử đi là biết liền."

Đưa tay vào bụng nàng, cảm thấy đứa bé hình như vẫn đang động đậy mới khiến Lệ Sa thở phào một hơi. Hai mẹ con này thật biết cách làm người ta lo lắng.

(Ver mới) PHONG KIẾN [LICHAENG] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ