Chương 19

1.9K 208 4
                                    

Sắc trời vừa sáng, Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng đã mặc quần áo luyện công bước ra ngoài, trước sau đều có hai thị vệ đi kèm.

Bọn chúng bị áp giải đi luyện công như thế đã nửa tháng nay, ý định đến kinh thành để chơi đùa cũng bị chặt đứt. Lúc này, ngoại trừ về nhà, chúng chẳng còn nguyện vọng nào khác.

Thế nhưng, chỉ có thể đợi đến trước năm mới, có người nhà đến đón, bọn chúng mới được về.

Hai người tự an ủi mình, cúi đầu đi về phía trước. Đi qua hết một tường viện, khi đến cửa trúc viện của Tiêu Tuy, bỗng nhiên có một cục bông trắng thu hút ánh mắt của bọn chúng.

Cũng chẳng phải cái gì khác mà chính là cái tên đầu sỏ làm khổ bọn chúng – Đông Tảo!

Đông Tảo đang ngồi trên bồn hoa lật đến lật đi đống đá nhỏ. Nó nhặt ra rất nhiều viên đá mà nó thấy đẹp, đặt sang một bên. Lúc này, nó đã nhặt được năm sáu viên, dự định mang về cất đi, lựa cơ hội tặng cho Tiêu Tuy.

Đông Tảo nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy Giang Tử Dương và Giang Tử Hằng đang trừng mắt nhìn nó.

Đông Tảo cũng đã quen mặt hai đứa nó, lập tức sợ hãi bay lên, ở trên không trung, phòng bị nhìn bọn chúng.

Đây là hai đứa trẻ hư đã khiến nó chịu không ít nỗi đau thể xác, Đông Tảo hãy còn nhớ kĩ.

"Con chim thối tha kia..." Giang Tử Dương nói thầm. Mặc dù nó có chút hối hận vì lúc trước bắt nạt Đông Tảo. Thế nhưng, sự hối hận này là do nó bị phạt chứ không phải do nó đã làm khổ Đông Tảo.

Đông Tảo có thể thấy được hai tên nhóc này vẫn còn địch ý với mình. Nó sợ bọn chúng lại ra tay lần nữa, nên nhanh chóng đứng lên bờ tường cao cao nhìn xuống. Vốn dĩ, nó muốn quay đầu bay thẳng đi, nhưng tiếc cái đống đá kia, mắt chăm chú nhìn không rời.

Mà Giang Tử Dương thấy đống đá Đông Tảo loay hoay nhặt trên đất, lại thấy Đông Tảo do dự, trong lòng nảy ra một ý. Nó chạy tới đá tung đống đá kia, khiến cho mấy viên đá lăn đi khắp nơi. Sau đó thì vênh váo đắc ý do trả được thù, nghênh ngang rời đi.

Đông Tảo giật mình nhìn nó, trong lòng không vui. Nó đợi hai người kia đi hẳn rồi mới dám từ trên bờ tường bay xuống, kiên nhẫn nhặt lại các hòn đá.

Tỳ nữ béo đứng ở xa xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không vui. Nàng thương xót Đông Tảo, lại càng không thích hai tên nhóc không hiểu chuyện. Cũng vì thế, nàng không dám để Đông Tảo ở ngoài quá lâu, một lát đã dùng đồ ăn dụ nó về.

Chờ đến lúc Tiêu Tuy quay lại, tỳ nữ béo nhịn không được vòng vo nói cho hắn biết.

Nàng nói hết từ đầu đến đuôi, cuối cùng còn nói thêm "Mập Mập bị làm cho giật mình, có vẻ rất sợ."

Lúc nàng nói, Đông Tảo đang đứng trên tay Tiêu Tuy ăn quả nhỏ. Nó mổ một cái được một miếng nhỏ, nghe thấy nàng nói thì nghếch cái mặt mê man lên nhìn nàng.

Đợi tỳ nữ béo lui ra xong, Tiêu Tuy mới thản nhiên hỏi "Sáng bị dọa sao?"
Đông Tảo lắc đầu, chăm chú ăn trái cây "Ta bay lên, ừm, bọn chúng không bắt được ta."

[ĐM] Tiểu Phì Thu☆Chủ Luôn Muốn Ăn TaWhere stories live. Discover now