C42

812 53 1
                                    

Thần Vẫn Kỳ

Hoàng Nhị Tiền không nói lời nào, hiển nhiên là còn đang do dự.

Diệp Tố bỗng nhiên nói: “Lúc trước ba vị Kim Đan kỳ kiếm tu đứng cạnh ta là thân truyền đệ tử Ngô Kiếm Phái.”

“Ngô Kiếm Phái?” Hoàng Nhị Tiền quả nhiên cảm thấy hứng thú, tiến đến gần nàng hơn hạ giọng hỏi, “Thiên Cơ Môn đã đáp lên thuyền Ngô Kiếm Phái rồi ư?”

Diệp Tố nhướng nhẹ mày, bắt đầu vẽ bánh nướng lớn: “Ngươi cũng thấy phù chú và pháp khí của ta rồi, tốt hơn của những người khác rất nhiều đúng không? Bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau muốn gia nhập Thiên Cơ Môn của chúng ta sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.”

Hoàng Nhị Tiền đã lăn lộn trong tu chân giới nhiều năm, đương nhiên sẽ không dễ dàng mắc mưu chỉ vì mấy câu nói của Diệp Tố, nhưng hắn nhìn nàng chằm chằm, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Văn Đông tài liệu hành cũng đã không còn gì để mất, ta đáp ứng.”

Hai người lại dành ra một chút thời gian để viết khế ước, từ đây Văn Đông trở thành tài liệu hành dưới trướng Thiên Cơ Môn.

“Vài ngày nữa chúng ta sẽ giao Súng Phun Phù tới đây.” Diệp Tố nói.

“Tốt, ta sẽ đem Súng Phun Phù bán ở cửa hàng bên thành của phù tu bên kia.” Gương mặt khô gầy của Hoàng Nhị Tiền lúc này cũng lộ ra khí thế ngất trời, “Tuy rằng phù tu từ Nguyên Anh kỳ trở về sau không thể dùng được Súng Phun Phù nhưng phù tu dưới Nguyên Anh kỳ nhiều như lông trâu, món này nhất định có thể bán rất khá.”

“Vì sao phù tu Nguyên Anh kỳ trở về sau không thể dùng?” Diệp Tố nhíu mày hỏi.

Hoàng Nhị Tiền sửng sốt: “Cô là phù tu mà lại hỏi ta?” Đừng nói là hắn bị lừa nhé.

“Phù chú là ta tự học, ta không biết nhiều lắm về giới phù tu.” Diệp Tố chân thành nói.

Hoàng Nhị Tiền: “……”

Trầm mặc một lát, hắn mới nói tiếp: “Phù sư từ Nguyên Anh kỳ trở về sau không cần dùng lá phù để làm vật dẫn, họ chỉ cần dùng linh lực là đã có thể kết cấu ra thần ý của thiên địa họa ra được phù chú.”

Thì ra là thế, Diệp Tố thật muốn được gặp phù sư lợi hại chân chính.

“Ta ở đây còn một ít tài liệu yêu thú muốn bán ra ngoài.”

Hoàng Nhị Tiền lập tức chà xát hai tay: “Được a, bao nhiêu ta cũng thu.”

Diệp Tố nhìn quanh bốn phía: “Nơi này có chút nhỏ.”

“Đi hậu viện.” Hoàng Nhị Tiền dẫn Diệp Tố ra phía sau cửa hàng.

Vừa đến hậu viện Diệp Tố liền lấy ra tất cả thi thể yêu thú mà họ đã nhặt được trong bí cảnh, dọa Hoàng Nhị Tiền một phen nhảy dựng.

“Ở đâu nhiều thi thể yêu thú chưa qua xử lí như vậy? Ta nơi này……cũng không có nhân thủ hỗ trợ.” Hoàng Nhị Tiền khiếp sợ nói, “Các ngươi đã giết toàn bộ yêu thú trong bí cảnh à? Kiếm tu Ngô Kiếm Phái quả nhiên hung tàn.”

Diệp Tố cũng không giải thích mà chỉ phối hợp với Hoàng Nhị Tiền xử lí thi thể yêu thú, chọn ra tất cả tài liệu có thể dùng được.

Không Cần Loạn Ăn VạWhere stories live. Discover now