[SuLay] Silent

By _aimond_

11.2K 1K 276

'Em vẫn còn nghĩ đến cậu ấy sao?' 'Không phải nghĩ, mà là vẫn còn thương, nhiều lắm' More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Ngoại truyện
Ngoại truyện
Ngoại truyện (H)

Chương 31

236 23 3
By _aimond_

Hiện tại là một giờ sáng, Trương Nghệ Hưng ngồi ở ban công, lặng lẽ nghĩ về những ấm ức ngược xuôi vẫn còn tồn đọng trong cõi lòng của mình. Kim Tuấn Miên đã quay trở về ở cạnh bên cậu, lo lắng cho cậu, chăm sóc cho cậu, thế nhưng giữa cả hai vẫn còn một khoảng trống thật dài, khoảng trống một năm đằng đẵng không thể nói lấp đầy liền có thể lấp đầy ngay được.

Im lặng với nhau lâu đến nỗi, hiện tại muốn mở miệng hỏi ra cũng mơ hồ không biết bắt đầu từ mẩu chuyện nào mới phải.

Hơi ấm quen thuộc từ phía sau bao trùm lấy Trương Nghệ Hưng, khiến cậu khẽ cảm khái hóa ra bản thân đã đứng giữa trời lạnh được một lúc lâu rồi. Kim Tuấn Miên giọng vẫn còn ngái ngủ, đặt cằm lên vai Trương Nghệ Hưng mà phụng phịu, "Bảo bối, sao không ngủ cùng anh?"

Cũng không hiểu động lực đào ở đâu ra, Trương Nghệ Hưng nhẹ đặt vào cõi lòng mình một quyết định mà cậu cho là rất quan trọng. Thở hắt ra một hơi đầy khói, Trương Nghệ Hưng mới xoay người lại đối diện với Kim Tuấn Miên.

"Tuấn Miên, có thể nói cho em được không? Năm đó, đã xảy ra chuyện gì?"

Kim Tuấn Miên rõ ràng hơn bất cứ ai về cái chuyện mà Trương Nghệ Hưng mơ hồ muốn biết. Anh trầm mặc mất một lúc, đầu óc trống rỗng một mảng, cũng không có ý định sẽ suy nghĩ xem nên nói gì với cậu. Dường như, mọi thứ đã bớt quan trọng hẳn đi khi hiện tại anh có thể ôm Trương Nghệ Hưng trong lòng thế này.

Trương Nghệ Hưng khẽ xoay người lại đối mặt với Kim Tuấn Miên, nương vào ánh đèn đường mờ nhạt mà ngắm nghía lấy gương mặt cậu đã nhung nhớ thật lâu. Khẽ ôm lấy anh, đầu tựa lên vai anh, nhẹ nhàng thủ thỉ, "Em muốn anh quay về bên em, là vì em cần anh, thật sự luôn cần anh, cũng, thật sự yêu anh."

Kim Tuấn Miên cũng đưa tay ôm lấy Trương Nghệ Hưng, một câu 'thật sự yêu anh' khiến anh càng siết lấy cậu thêm một chút.

"Còn anh, quay về bên em, thật ra là vì điều gì?" Hơi thở của Trương Nghệ Hưng phả thẳng vào cần cổ Kim Tuấn Miên, khiến anh nhộn nhạo một phen. Còn cậu, vẫn thản nhiên như không, như thể câu chuyện mà cậu hỏi đến, nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ mềm mại nào đó, nhưng lại đủ sức nặng, đặt vào lòng Kim Tuấn Miên một khối đá tảng khổng lồ, cố mấy cũng không thể dời đi được.

"Vì anh cũng cần em." Kim Tuấn Miên hiện tại, so với Trương Nghệ Hưng là đuối lí hơn rất nhiều phần, chỉ có thể bất lực dùng những lời ngọt ngào mà trấn an cậu. 

Tiếc là, Trương Nghệ Hưng miễn nhiễm.

"Anh chắc không?" Trương Nghệ Hưng khẽ rời khỏi hõm cổ của Kim Tuấn Miên, thẳng thừng nhìn vào mắt anh, kiên định bật ra câu hỏi mà cậu luôn sợ rằng sẽ tổn thương đến tự tôn của người đối diện.

"Nghệ Hưng..."

"Nếu anh cần em, vậy tại sao năm đó lại bỏ em ở lại? Tại sao không cho em cơ hội sửa sai?" Càng nói, càng nghĩ lại những gì bản thân đã phải gánh chịu năm ấy, giọng Trương Nghệ Hưng càng lạc hẳn đi. Cậu ngày đó hoàn toàn bị anh cự tuyệt, cái gì cũng không biết, không hiểu, không được nghe, cũng không được làm lại từ đầu. Nếu anh cứ mãi như vậy, cậu thật sự không có cơ hội để có thể thông cảm, cứ thế mỗi lúc một lún sâu vào khổ sở của riêng mình cậu mà thôi.

"Vì có quá nhiều vấn đề khiến anh áp lực đến không thể chịu nổi."

"Vậy bây giờ chấp nhận quay về bên em, có nghĩa là những vấn đề đó đã được giải quyết?"

"..."

"Giải quyết xong rồi thì anh nói xem, những vấn đề đó là gì?"

Kim Tuấn Miên biết Trương Nghệ Hưng thông minh, nhưng đến mức này thì thật sự ngoài tầm kiểm soát của anh. Cậu hiện tại như một cái bẫy, đã giăng sẵn đâu vào đó tất cả những kế hoạch, chỉ đợi anh sơ hở liền không chút nhân nhượng mà lấn tới. Mà Kim Tuấn Miên từ đầu đã lộ vẻ không tự nhiên, càng không logic, Trương Nghệ Hưng lại không phải kiểu người ngây thơ đơn thuần. Kim Tuấn Miên chỉ bất lực thở dài, khe đưa tay vuốt tóc cậu, "Nghệ Hưng, chẳng phải bây giờ chúng ta quay lại bên nhau là rất tốt hay sao?"

"Anh thật sự nghĩ như vậy là xong sao? Em thật sự có thể an ổn mà yêu anh khi trong lòng còn quá nhiều điều ngổn ngang trăn trở thế này à?"

"..."

"Tuấn Miên, nếu thật sự tôn trọng em, xin hãy nói cho em biết. Em vẫn luôn ở cạnh anh kia mà?" Giọng Trương Nghệ Hưng đã dần có điểm thành khẩn hơn, gấp gáp hơn. Vì cậu thật sự không thể chịu đựng nổi nữa cái cảm giác mình bị bỏ ngoài cuộc, trong khi người cậu thương lại phải loay hoay chật vật với tất cả mọi thứ.

"Cho anh thời gian, có được không? Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy sẽ thành thật mà nói với em tất cả!"

"Chuyện đó không liên quan đến em sao?"

"Ừ, không liên quan, nên không cần em phải để tâm."

"Nếu không liên quan..." Trương Nghệ Hưng vẫn ngay lập tức phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Kim Tuấn Miên. Nhưng vẫn chưa kịp bắt bẻ đã bị anh chặn lại.

"Suỵt." Kim Tuấn Miên nhẹ đặt ngón trỏ lên đôi môi mềm mại của Trương Nghệ Hưng. Xúc cảm từ ngón tay rõ ràng đến mức anh chỉ muốn ngay lập tức áp môi mình lên môi cậu, chặt chẽ quấn lấy, cuồng nhiệt như những ngày xưa cũ. "Đã khuya lắm rồi, mau đi ngủ. Những chuyện khác, anh chỉ cần ở em một điều mà thôi."

"Anh nói đi."

"Em phải tin tưởng anh."

"Được, em tin anh. Luôn luôn là như vậy."

---

Trương Nghệ Hưng thức dậy vào khoảng bốn giờ chiều, giấc ngủ trưa kéo dài gần bốn giờ đồng hồ khiến đầu óc cậu ong lên như búa bổ, thân thể có chút nhức mỏi, nhưng nếu tiếp tục nằm sẽ không thể dậy nổi mất. 

Hôm nay là chủ nhật, ngoài trời âm u một mảng khiến căn phòng không ánh đèn của Trương Nghệ Hưng lại ám một màu xám xịt. Đưa tay bật lên ánh đèn trắng, cậu thầm tính toán trong đầu một chút về những việc phải làm tiếp theo. Hai giờ nữa Kim Tuấn Miên sẽ trở về từ chuyến công tác kéo dài hai tuần, anh bảo cậu không cần phải đón nên Trương Nghệ Hưng sẽ tranh thủ nấu một ít cơm tối. 

Khả năng nấu ăn của Trương Nghệ Hưng đã cải thiện đôi chút, ít nhất là qua một năm không có Kim Tuấn Miên bên cạnh. Thế nhưng vẫn gặp đôi chút rắc rối nhỏ, vì Trương Nghệ Hưng không tập trung lắm. 

Trước khi lên máy bay, Kim Tuấn Miên đã facetime với Trương Nghệ Hưng một lúc lâu, kể về những chuyện không đâu và mấy món đồ nho nhỏ mua mang về cho cậu. Trương Nghệ Hưng chủ yếu yên lặng nghe anh nói, đôi lúc cười mỉm một chút và điều đó khiến Kim Tuấn Miên buồn thêm nhiều nét. 

Trương Nghệ Hưng đã từng nói thật rõ ràng, khi mà Kim Tuấn Miên chưa nói với cậu tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cậu sẽ không thể nào an an ổn ổn mà đứng cạnh anh như ngày trước được. Kim Tuấn Miên hiểu, và cố gắng thật nhiều. Và Trương Nghệ Hưng cũng nhận ra cậu có điểm quá đáng, vì chỉ nghĩ đến nỗi lòng của riêng mình, ấm ức cho riêng mình mà bỏ qua những hơi thở dài đánh thượt của anh. Và cậu cũng không biết phải làm gì mới tốt.

Trương Nghệ Hưng bắt mình tập trung vào việc nấu cho xong bữa tối, vì cậu đã hạ xuống một quyết tâm, sẽ không bận lòng về những trăn trở trong lòng mình nữa, sẽ chừa lại cho Kim Tuấn Miên một lối thoát trong chính nỗi lòng của cậu, cũng tự cứu lấy cậu khỏi chơi vơi nơi lí trí cằn cỗi của chính mình.

Khi đã nấu xong bữa tối, Trương Nghệ Hưng muốn trò chuyện với một người nào đó, một người sẵn sàng lắng nghe cậu. Cậu ấn số gọi đi, vẫn là một dãy số đã từng rất quen thuộc.

"Tôi nghe đây." Đầu dây bên kia nhận điện thoại của Trương Nghệ Hưng, là một giọng nữ ấm áp, đã có tuổi rồi.

Trương Nghệ Hưng im lặng không đáp, dù cho cậu mới chính là người đánh cuộc gọi đi. Cuộc gọi vô cớ này làm cậu nhớ đến đêm mưa của vài năm về trước, cái đêm mà cậu cũng đã từng vô cớ gọi cho Kim Tuấn Miên bằng bốt điện thoại công cộng, và chẳng hề nói gì cả. Cũng giống với cái lần thật cũ ấy, Trương Nghệ Hưng chỉ cần người ở đầu dây bên kia bắt máy mà thôi, đã đủ xoa dịu tâm hồn của cậu rồi. 

Trương Nghệ Hưng toan cúp di động.

"Nghệ Hưng, là con sao?"

Động tác của Trương Nghệ Hưng khựng lại, cõi lòng dâng lên một trận xao động chẳng thể nói thành lời. Hóa ra, cậu chưa từng bị lãng quên.

"Nghệ Hưng, không trả lời cũng không sao. Trời chuyển lạnh rồi, phải giữ gìn sức khỏe, đừng thức khuya, cũng đừng bỏ bữa."

Trương Nghệ Hưng cười thật nhẹ, sau đó áp điện thoại vào tai mình.

"Con biết, mẹ đừng lo. Ba mẹ ở Hàn cũng phải giữ ấm, mùa đông ở bên đấy khắc nghiệt hơn rất nhiều."

"Mẹ biết mà. Con dạo này có khỏe không? Đừng làm việc quá sức đấy! Mỗi bữa đều phải gắng ăn nhiều vào..."

"Anh ấy sắp về, con nấu xong bữa tối rồi. Nhưng món anh ấy thích con lại không biết phải làm thế nào."

"Thằng bé Tuấn Miên ấy mà, rất dễ chiều. Chỉ cần là con nấu, nó đều thích cả."

"Bàn ăn tối nay đều là những món con thích thôi. Vì con học theo công thức của anh ấy."

Trương Nghệ Hưng chợt nhận ra, phía sau câu nói đấy của mình có bao nhiêu là nỗi lòng nghẹn ứ. Cậu biết, Kim Tuấn Miên luôn đặt cậu lên trên tất cả. Trước đây cũng như vậy và bây giờ cũng như vậy. 

"Con thích thì dĩ nhiên thằng bé cũng sẽ thích thôi. Đừng lo nhé!"

"Vâng."

"Chỗ ba mẹ hôm nay tuyết rơi dày lắm. Trắng xóa cả sân vườn luôn đấy."

"Chỗ con thì đang mưa. Anh ấy không có số khởi hành rồi."

"Mưa thì cứ ở nhà, không cần phải đi đón, Tuấn Miên có chân sẽ tự về được."

"Vâng."

Cuộc nói chuyện cứ bình bình đạm đạm trôi qua theo mấy câu chuyện vặt vãnh như vậy, cho đến khi Trương Nghệ Hưng nghe tiếng chuông cửa.

"Anh ấy về rồi, con xin phép gác máy trước."

"Ừ, nhớ mấy lời mẹ dặn đấy. Rảnh rỗi thì đừng quên gọi cho mẹ."

"Con nhớ rồi."

Cõi lòng của Trương Nghệ Hưng thật sự nhẹ hẳn đi, vì sự bao dung của mẹ Kim, và cũng vì cuộc trò chuyện giản đơn vừa rồi, không chất vấn, không trách móc, càng không mắng mỏ, chỉ là vài câu dặn dò, vài câu hỏi thăm. Sao mà nhẹ lòng. Và Trương Nghệ Hưng càng chắc chắn hơn nữa về quyết tâm của mình. 

Chỉ là, người đứng trước mặt Trương Nghệ Hưng, không phải Kim Tuấn Miên - người mà cậu muốn gặp nhất ngay lúc này.

"Thế Huân? Cậu, sao lại đến đây?" Trương Nghệ Hưng đã thấy rất rõ, Ngô Thế Huân đang thở rất gấp, trán rịn ra một tầng mồ hôi, bộ y phục mỏng tang mà cậu ấy mặc đã thấm qua một tầng sương mưa lạnh buốt, khẳng định là đã rất vội vã.

"Anh, mau đi với em!" Ngô Thế Huân vội bắt lấy cổ tay của Trương Nghệ Hưng toan kéo cậu theo hướng lực của mình. Nhưng Trương Nghệ Hưng đã nhanh chóng giãy ra, đanh mặt nhìn người kia.

"Không, anh không đi đâu cả! Anh ấy sắp về rồi!"

Và câu nói tiếp theo của Ngô Thế Huân, chính là câu nói mà cả đời này Trương Nghệ Hưng cũng không bao giờ muốn nghe thêm một lần nào nữa.

"Anh phải theo em, anh Tuấn Miên đang ở bệnh viện! Rất gấp!"

---


Continue Reading

You'll Also Like

18.3K 2K 10
nct dream ( ft jaehyun nct 127 ) nhật kí nuôi bảy em bé của người chị vất vả COMPLETED
3.4K 235 12
em đi rồi mới hối tiếc?
136K 11.9K 35
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Chỉ có Faker thôi!
5K 434 6
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Abo, hiện đại Đọc dần rồi biết nhá!