Đọa Tiên - Vô Xạ (Hoàn)

By Sentancuoithu

71.5K 3.5K 385

Đam nhé! Cổ trang nhé! Huyền huyễn nhé! More

Đọa Tiên-Văn án
Đọa Tiên-Chương 01
Đọa Tiên-Chương 02
Đọa Tiên-Chương 03
Đọa Tiên-Chương 04
Đọa Tiên-Chương 05
Đọa Tiên-Chương 06
Đọa Tiên-Chương 07
Đọa Tiên-Chương 08
Đọa Tiên-Chương 09
Đọa Tiên-Chương 10
Đọa Tiên-Chương 11
Đọa Tiên-Chương 12
Đọa Tiên-Chương 13
Đọa Tiên-Chương 14
Đọa Tiên-Chương 15
Đọa Tiên-Chương 16
Đọa Tiên-Chương 17
Đọa Tiên-Chương 18
Đọa Tiên-Chương 19
Đọa Tiên-Chương 20
Đọa Tiên-Chương 21
Đọa Tiên-Chương 22
Đọa Tiên-Chương 23
Đọa Tiên-Chương 24
Đọa Tiên-Chương 25
Đọa Tiên-Chương 26
Đọa Tiên-Chương 27
Đọa Tiên-Chương 28
Đọa Tiên-Chương 29
Đọa Tiên-Chương 30
Đọa Tiên-Chương 31
Đọa Tiên-Chương 33
Đọa Tiên-Chương 34
Đọa Tiên-Chương 35
Đọa Tiên-Chương 36
Đọa Tiên-Chương 37
Đọa Tiên-Chương 38
Đọa Tiên-Chương 39
Đọa Tiên-Chương 40
Đọa Tiên-Chương 41
Đọa Tiên-Chương 42
Đọa Tiên-Chương 43
Đọa Tiên-Chương 44
Đọa Tiên-Chương 45
Đọa Tiên-Chương 46
Đọa Tiên-Chương 47
Đọa Tiên-Chương 48
Đọa Tiên-Chương 49
Đọa Tiên-Chương 50
Đọa Tiên-Chương 51
Đọa Tiên-Chương 52
Đọa Tiên-Chương 53
Đọa Tiên-Chương 54
Đọa Tiên-Chương 55
Đọa Tiên-Chương 56
Đọa Tiên-Chương 57
Đọa Tiên-Chương 58
Đọa Tiên-Chương 59
Đọa Tiên-Chương 60
Đọa Tiên-Chương 61
Đọa Tiên-Chương 62
Đọa Tiên-Chương 63
Đọa Tiên-Chương 64
Đọa Tiên-Chương 65
Đọa Tiên-Chương 66
Đọa Tiên-Chương 67
Đọa Tiên-Chương 68
Đọa Tiên-Chương 69
Đọa Tiên-Chương 70
Đọa Tiên-Chương 71
Đọa Tiên-Chương 72
Đọa Tiên-Chương 73
Đọa Tiên-Chương 74
Đọa Tiên-Chương 75
Đọa Tiên-Chương 76
Đọa Tiên-Chương 77
Đọa Tiên-Chương 78
Đọa Tiên-Chương 79
Đọa Tiên-Chương 80
Đọa Tiên-Chương 81
Đọa Tiên-Chương 82
Đọa Tiên-Phiên ngoại 1
Đọa Tiên-Phiên ngoại 2

Đọa Tiên-Chương 32

603 44 2
By Sentancuoithu

Chương 32


Ấn Vân Mặc từ dưới đất đứng lên, phủi bụi đất trên y phục, lập tức ngửa mặt hướng Thiên tử mỉm cười: "Huyên nhi, ngươi may mắn đúng lúc ra tay, không thì cái thắt lưng già này của thúc đều phải gãy rồi nha!"

Ấn Huyên nghiêm mặt nhìn y, từ đầu mày khóe mắt toả ra một niềm vui sướng khôn tả. Hắn giục ngựa đến gần hai bước, vươn tay kéo y lên lưng ngựa, đặt trước người mình.

Ngự mã của Thiên tử chưa bao giờ chở người thứ hai, vung vẩy lông bờm, đá bốn vó có chút nôn nóng. Ấn Huyên sợ người ngồi trước ngã xuống, lập tức ôm lấy vòng eo của y, vào tay chỉ cảm thấy mềm mại ấm áp, so với lúc trước lại có chút thịt, không còn giống kẻ đau bệnh khi xưa.

Trong giây lát hoảng hốt thất thần, thân thể thanh xuân đẹp đẽ mà non nớt của thiếu niên mười lăm tuổi lại hiện ra trước mắt hắn: da thịt trần trụi sáng loáng như ngọc, mái tóc đen mượt mà như lụa ướt sũng xoã sau lưng, bị hơi nước nóng xông đến mặt hồng hoa đào, mắt phượng mê ly. Thiếu niên ghé vào tai hắn giọng điệu nỉ non, mang theo làn hương lành lành mị hoặc: "Ngươi ngoài miệng nói được vô tội, nơi này lại không lừa được người." "Nếu tưởng chứng minh trong sạch, lập tức đẩy ta ra, đi ra ngoài." Nhưng mà hắn vốn không có khả năng đẩy ra, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng muốn bỏ mặc mọi sự kềm chế mà cùng y mây mưa...

"Huyên nhi?" Ấn Vân Mặc thấy hắn thật lâu chưa có động tĩnh, quay đầu hô một tiếng. Ấn Huyên thốt nhiên bừng tỉnh, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn đang làm cái gì! Lại trước mắt bao người mơ tưởng bộ dáng thiếu niên khoả thân của tiểu Lục thúc! Như thế nào lại muốn cùng y điên loan đảo phượng!

Trong ảo cảnh nơi Tử Thanh quan kia, hắn còn có thể tự mình thanh minh là trúng mê hồn thuật của hồ yêu, đều không phải xuất phát từ bổn ý. Hiện giờ thình lình xảy ra dục niệm, lại nên giải thích thế nào?! Chẳng lẽ đúng như lời nói của Doãn Xuân Nương, hắn cùng với tiên đế hoàn toàn là một mạch truyền thừa?

Ấn Huyên tựa như chạm phải lửa rút tay trở về. Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến Ấn Vân Mặc không hề đề phòng hoảng sợ, suýt nữa mất trọng tâm rơi xuống ngựa. Ấn Huyên đành phải đưa tay nhè nhẹ đỡ lấy eo y.

Ấn Vân Mặc ngược lại chủ động dựa sát về phía sau, thổn thức nói: "Thật sự là thời gian nước chảy mây trôi, Huyên nhi trưởng thành cũng cao lớn như vậy, bả vai so với đương thúc ta còn rộng hơn..."

Ấn Huyên dằn xuống nhịp tim đập như trống, cố gắng trấn định nói: "Ngươi chẳng qua chỉ lớn hơn ta tám tuổi, đồng tuổi với Túc vương, làm thế nào lại lên mặt ông cụ non như thế! Ngồi yên, Xích Lôi tính tình nóng nảy, nếu lộn xộn té xuống trẫm cũng mặc kệ ngươi." Vừa nói, hắn vừa bất động thanh sắc xê dịch lui về phía sau, để phúc khố của mình tận lực cách xa mông đối phương.

Ấn Vân Mặc ha ha cười: "Ta nghĩ đến khi ngươi lần đầu tiên ở trước mặt ta cưỡi ngựa, té lăn cù mèo một cái, quả là suất khí a!"

Đám Tử Y vệ chung quanh hết sức khó xử quay đầu đi chỗ khác, cực lực bày ra bộ dáng chính mình không có nghe thấy chuyện mất mặt khi nhỏ của Thiên tử tôn quý. Nghe giọng cười không kiêng nể gì như thế, Ấn Huyên nhất thời lại muốn bóp chết y.

Đầu tặc mã phỉ cùng yêu đạo bỏ mình, Hứa tri châu ba hồn bảy phách, lúc này nước mắt như mưa mở cửa thành, dập đầu tạ tội. Ấn Huyên cũng không cùng hắn nói nhảm nhiều, trực tiếp gọi Tử Y vệ trói lại, dẫn đại quân từ cửa nam tiến vào Sưởng châu thành.

Mà trước đó, Tả Cảnh Niên và hai tên Tử y giáo úy lặng lẽ đâm chết ba tên mã tặc, đổi lấy y phục của bọn họ cùng lệnh bài, lại từ trong hiệu thuốc trộm không ít đại hàn độc vật, định thừa dịp quân binh không phòng bị mà hạ độc trong đồ ăn nước uống của Bắc môn quân. Ba người ẩn vào nhà bếp, thấy lồng hấp bánh màn thầu vừa ra lò, mà một người đầu bếp đang quấy nồi cháo.

Tả Cảnh Niên hướng hai người kia vứt cho một ánh mắt ra hiệu, chuẩn bị lặng yên giết chết đầu bếp kia. Bỗng nhiên thấy đối phương từ trong lòng lấy ra một bọc giấy to thuốc bột, run rẩy đổ hết vào trong nồi cháo, lại sử dụng cái thìa không ngừng đảo tới lui, thoạt nhìn như là tư thế âm thầm hạ độc.

Tình huống nào đây? Hay là người một nhà? Hai tên giáo úy ngạc nhiên liếc nhau, lại nhìn về phía Tả Cảnh Niên.

Tả Cảnh Niên lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Cho dù là địch hay bạn, trước cứ chế trụ lại rồi hãy nói. Hắn thả người nhảy lên, vươn một ngón tay điểm đến phía sau đối phương. Bởi vì trước giờ làm việc cẩn thận, một ngón tay này hắn không hạ sát thủ, tính toán bắt giữ người trước để hỏi đến tột cùng là ai.

Đầu bếp kia cũng là võ công cao thủ, nghe thấy tiếng gió động sau đầu, lập tức đâm cái thìa dài trong tay về phía sau khí thế lẫm liệt như xuất đao kiếm. Đồng thời mũi chân bay lên, đá một khay bột mì về Tả Cảnh Niên.

Dưới lớp bột trắng bay lả tả lại không thấy người. Đầu bếp rõ ràng phát hiện, vừa rồi một loạt động tác nghênh địch của y, căn bản là không chạm đến được người nọ. Lại một tích tắc sau, hắn thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không kịp chớp, ngón tay kia đã điểm trúng kinh lạc huyệt vị, khiến huyết mạch nghịch lưu, cả người cứng còng như gỗ.

...Tốc độ quỷ mị như thế, hoàn toàn là một kẻ siêu việt võ đạo đỉnh cao! Đầu bếp trong lòng hoảng sợ, cơ trên mặt lại không thể động đậy, chỉ có thể cực lực chuyển động ánh mắt nhìn kẻ đánh lén kia.

Hai tên Tử y giáo úy đi ra, một người tiếp nhận cái thìa, múc một thìa cháo thịt ngửi ngửi, cười hì hì nói: "Nấu ngon lắm. Mười phần thực cốt tán, một thùng cháo này nhắm hạ hơn trăm người không thành vấn đề."

Một người khác thì hồ nghi tỉ mỉ quan sát mặt đầu bếp, gật đầu nói: "Ta như thế nào cảm thấy tiểu tử này có chút quen mặt..."

Đầu bếp chớp chớp mắt về phía hắn. Tên giáo úy kia giật mình: "Ngươi là thuyết thư tiên sinh trong quán trà kia! Cạo râu mép đi suýt nữa nhận không ra!"

"Cái gì thuyết thư tiên sinh, ngươi nhận ra hắn?" Tả Cảnh Niên hỏi.

"Mấy ngày trước hắn ở quán trà trong thành thuyết thư, còn vì Hoàng...Đại công tử nói một đoạn chuyện của Lâm Ương tiên quân, cũng không biết đến tột cùng là thân phận gì." Giáo úy nói.

Tả Cảnh Niên nghĩ nghĩ, đầu ngón tay ở trước cổ họng đầu bếp nhẹ nhàng phất một cái, người này nhất thời tìm lại được thanh âm, vội vàng nói: "Lúc trước ta đã nhận ra Thánh Thượng! Ta cũng là thị giá tuỳ tùng!"

Hai tên giáo úy lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Ngươi là thuộc doanh nào đội nào?"

"Vô doanh vô đội. Nhưng Hoàng Thượng chỉ cần thấy dấu hiệu trên người ta, sẽ biết ta là người nào." Đầu bếp cực kỳ khẩn thiết nói thêm "Ta nghe nói ngự giá đi tuần, lại thấy Hứa Trừng Giang cấu kết với mã tặc, muốn làm việc đại nghịch bất đạo, bởi vậy chưa phụng đan chiếu đã tùy tiện ra tay, thực sự là xuất phát từ lòng trung thành tận tâm đối với Tiên đế và Hoàng Thượng. Ba vị nếu không tin, có thể đưa ta tới trước ngự tiền, nếu Hoàng Thượng không nhận ra ta, ta cam chịu tội lăng trì!"

Hắn ngôn từ chuẩn xác, ba người nghe được nửa tin nửa ngờ, đang muốn hỏi thêm một chút, bỗng nhiên nghe thấy trên tường thành cách đó không xa vang lên âm thanh hô vạn tuế, liên tiếp kéo dài.

Một giáo úy nghi hoặc đi ra ngoài dạo qua một vòng, gương mặt vui mừng trở về nói: "Thế gian thế cục thật sự là thay đổi trong chớp mắt! Tô tiên quân giả thần giả quỷ kia lại là hồ yêu, bị Hình Lệ Thiên một mũi tên bắn chết. Hình Lệ Thiên cũng đã chết theo! Đại quân của Hoàng Thượng đang từ cửa Nam vào thành. Chúng ta vừa lúc mang tiểu tử này đi nghênh giá, nhìn xem hắn có phải là gian tế lừa gạt hay không."

Đầu bếp kia nghe xong, cũng nhướng đuôi lông mày vui mừng: "Ngô hoàng vạn tuế! Thỉnh ba vị mau dẫn ta đi yết kiến."

Bọn bốn người đến đường lớn phía nam thành. Thiên tử ngự giá với binh mã vây quanh đang đi đến. Tả Cảnh Niên tinh mắt, thấy trước ngựa Hoàng Thượng còn ngồi một người, đúng là Lịch vương điện hạ! Chính là không hiểu công tử rõ ràng đáp ứng quay lại khách điếm, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại nhìn Thiên tử và y ngồi cùng một ngựa, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc, lạnh lẽo như thường, lại từ trong thân hình, tư thế ngồi cùng thủ thế lộ ra một cỗ quan tâm tha thiết, tựa hồ lúc nào cũng đề phòng Lịch vương hồn du thiên ngoại từ trên lưng ngựa té xuống đi.

Động tác tứ chi hắn bảo hộ tuy rằng rất nhỏ, Tả Cảnh Niên lại thấy rất rõ ràng. Trong lòng hắn vừa cao hứng cho công - chỉ có thánh quyến nồng hậu bực này, mới có thể bảo hộ cho y tại triều đình một đời bình an vinh quý – một mặt khác lại ẩn ẩn có chút chán nản, cảm giác giống như chức trách và vị trí vốn nên thuộc về mình, hiện giờ bỗng nhiên bị người cướp đi một cách khó hiểu. Cho dù người nọ là đương kim Thiên tử, là người hắn từng phát thệ nguyện trung thành. Chút suy nghĩ tà đạo này cứ quẩn quanh, không lái đi được, khiến nội tâm hắn lâm vào mờ mịt lẫn dày vò.

Hai tên Tử y giáo úy mang theo đầu bếp kia tiến lên bẩm tấu. Tả Cảnh Niên lại lui về phía sau vài bước, ẩn thân giữa mọi người trầm mặc nhìn.

"Ngươi là ngự tiền hành tẩu? Trẫm chưa từng thấy qua ngươi. Ngươi giả dạng thành thuyết thư tiếp cận trẫm, có ý đồ gì?" Ấn Huyên từ trên lưng ngựa cao nhìn xuống, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm. Hắn giờ phút này đang muốn cùng tiểu Lục thúc một chỗ, tỉ mỉ hỏi thăm tình huống trong lúc y bị bắt cóc có mệt không, được đãi ngộ thế nào, bất thình lình có chuyện cắt ngang, trong lòng có chút không kiên nhẫn.

Đầu bếp quỳ gối cách mấy bước, kéo ống tay áo bên tay trái, để lộ một mảnh hình xăm huyết sắc trên da.

Ấn Huyên vừa chạm vào mắt, ngắn ngủi suy tư qua đi, sắc mặt từ từ ngưng trọng. Từ trên ngón tay cái bên trái cởi ra một cái mặc ngọc ban chỉ do Tiên đế ngự ban cho. Đầu bếp cung kính dập đầu ba cái, mới hai tay giơ lên cao tiếp nhận ban chỉ, cắn đầu ngón tay, đem máu tươi bôi loạn lên mặt ngoài chạm trổ của ban chỉ, sau đó lập tức ấn lên một chỗ trống giữa hình xăm trên cánh tay mình.

Phù điêu khắc trên ban chỉ in trên làn da, cùng hình xăm hoa văn của y tự nhiên mà hợp, hoàn mỹ thành một chỉnh thể, là một cái cái huyết hạt tử đầu đuôi kết hợp. Đầu bếp dập đầu, thấp giọng nói: "Huyết thứ Huyền Tự Tam Thất, khấu kiến Thiên tử."

Tả Cảnh Niên nháy mắt nhìn thấy mảnh hình xăm huyết sắc kia tựa như sét đánh cứng đờ. Sóng to gió lớn ầm ầm tràn ngập trong đầu, khiến ký ức trầm tích sâu trong thức hải nổi lên, bùng phát trong lòng hắn! Hình dáng cái hình xăm huyết sắc đó hắn không thể nào quên, suốt đằng đẵng mười lăm năm, trong ký ức một lần lại một lần in dấu, như tình cảnh cửa nát nhà tan lửa cháy cùng tiếng kêu than, từng ngày từng đêm quanh quẩn trước mắt bên tai hắn.

...Nếu không có việc gặp gỡ A Mặc, hắn đã có thể vì cừu hận cực lớn này điên cuồng mà chết; cho dù A Mặc đã dạy hắn trước khi thời cơ chưa đến, phải quên đi hết thảy cừu hận, hắn cũng không cách nào làm được. Bởi vậy làm thế nào cũng không học được đạo pháp toạ vong. Vì cái suy nghĩ báo thù giải oan cho những người thân chết thảm tựa như đại thụ cắm rễ trên đất mềm, sớm đã xâm nhập địa tâm, trở thành một chấp niệm cho dù cắt da nát thịt cũng không có cách nào phá hủy.

Mà hiện giờ, kẻ có hình xăm huyết sắc trên cánh tay kia nói, hắn cũng là kẻ thị giá tuỳ tòng? Như vậy cha mẹ hắn và gia nhân, đến tột cùng là vì sao mà chết, là dưới chủ ý của người nào?!

Hắn ngước ánh mắt đỏ ngầu lên, thẳng tắp nhìn về phía người mà hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng - đương kim Thiên tử.

Ấn Huyên đã từng nghe từ miệng phụ hoàng nói qua về "Huyết thứ". Giống như "Ưng Tiếu" là do hắn âm thầm lập ra, "Huyết thứ" cũng là một lưỡi dao sắc bén bí mật trong tay tiên đế. Điểm khác biệt chính là, "Ưng Tiếu" thiên về hoạt động gián điệp, mà "Huyết thứ" chính như tên gọi, lại là cánh tay bí mật của tiên đế, một tổ chức sát thủ âm thầm thay hắn dọn dẹp chướng ngại, thậm chí không tiếc dấy lên tinh phong huyết vũ.

Tuy nói Tử Y vệ luôn luôn là thân quân của Hoàng đế, nhưng bọn hắn nguyện trung thành chính là đế vị. Một khi đế vị thay đổi, bọn họ tự nhiên sẽ sẵn sàng góp sức cho tân quân. Mà mỗi bí vệ do Hoàng đế lập ra lại khác, bọn họ chỉ nghe lệnh một người, trung trinh như một tử sĩ. Giả như hoàng đế băng hà, trừ phi có di chiếu khác, nếu không bọn họ đều sẽ tuẫn tử.

Khi Tiên đế băng hà, Ấn Huyên đã hai mươi tuổi. Đối với bí vệ của phụ hoàng ít nhiều đều có nghe qua. Mà tiên đế cũng chưa lệnh cho những Huyết thứ tuẫn táng, chỉ là xử tử một số kẻ biết quá nhiều bí mật, những người còn lại thì lệnh cho lưu lạc ẩn trong dân gian. Hắn cũng đưa mặc ngọc ban chỉ nghiệm chứng thân phận ban cho Ấn Huyên, có một tầng ý tứ vì ái tử mà phòng ngừa chu đáo.

Nhưng Ấn Huyên đối với việc quỷ kế âm sát cũng không thích, bởi thế thủy chung vứt bỏ không cần. Không nghĩ hôm nay lại thấy được một kẻ trong đó.

"Đứng dậy đi." Hắn thản nhiên nói, tiếp nhận lại ban chỉ đã được tẩy trừ sạch sẽ, lần nữa đeo lên ngón cái "Nên làm cái gì, làm như thế nào thì làm đi. Không có truyền triệu thì không được xuất hiện trước mặt trẫm."

Huyền Tự Tam Thất dập đầu tạ ơn, xoay người lùi về phía sau, nhanh chóng biến khỏi tầm mắt mọi người.

Ấn Huyên nhìn quét chung quanh hơn mười Tử Y vệ thấy việc này, lạnh lùng nói: "Việc này cấm khẩu. Ai dám đưa lời đồn đãi, lập tức trảm không tha!" Mọi người lập tức quỳ gối, miệng nói tuân chỉ. Tả Cảnh Niên cũng quỳ xuống, cứng ngắc hành lễ. Từ trong cái xác không hồn lại thả ra một ánh mắt mãnh liệt cuồng loạn.

Ấn Vân Mặc không yên mà giật giật bờm của Xích Lôi, âm thầm thở dài, lười biếng nói: "Còn phải xử lý bao lâu nữa? Ta muốn chết đói rồi."

Ấn Huyên lúc này phân phó người đi chuẩn bị bữa, nhẹ giọng nói với tiểu Lục thúc trong ngực: "Ngươi y bào ô uế, trước hãy đi tắm rửa thay quần áo. Đúng rồi, trẫm có một lễ vật muốn đưa ngươi."

"Là cái gì, có thể ăn sao?" Ấn Vân Mặc thuận miệng hỏi.

Ấn Huyên cực kỳ thuận tay ở trên bụng y vỗ một cái, bật cười nói: "Ngươi toàn nghĩ đến ăn!"

"Không biết lớn nhỏ! Tốt xấu gì ta cũng là thúc thúc của ngươi!" Đương triều hoàng thúc khó chịu lầm bầm, hai chân kẹp lại, thúc ngựa đi về chỗ dùng cơm.

Đương triều hoàng đế thì cảm thấy một chút xúc cảm mới vừa rồi kia thật không tồi, rất muốn sờ thêm chút nữa, nhưng lại sợ tự rước lấy họa đành phải tiếc nuối từ bỏ.

--------------Sentancuoithu-------------

Continue Reading

You'll Also Like

1.2M 27.6K 21
You are the daughter of the one and only Tony Stark and Christmas is just around the corner! You get to spend all Christmas break with the Avengers a...
2.4K 64 5
Hoàn. * TRUYỆN CONVERT THEO YÊU CẦU * Tuyển tú tống nghệ gặp may sau, toàn bộ giới giải trí đều ở truyền Tiêu Mạc cùng giáo viên hướng dẫn Thương Giá...
1.1M 61.1K 39
Millie Ripley has only ever known one player next door. Luke Dawson. But with only a couple months left before he graduates and a blackmailer on th...
13.1M 435K 41
When Desmond Mellow transfers to an elite all-boys high school, he immediately gets a bad impression of his new deskmate, Ivan Moonrich. Gorgeous, my...