[ Đồng Nhân Harry Potter ] If...

By tlsunnys

143K 14K 961

Gen Z đi lạc đến Hogwarts! ---- Tôi đã từng nghĩ mình có cuộc sống bình thường, thậm chí còn tầm thường đến k... More

Chương 1: Thế giới của tôi
Chương 2: Thế giới mới
Chương 3: Gây thù
Chương 4: Norad Jones
Chương 5: Hogsmeade
Chương 6: Tiên tri
Chương 7: Song song
Chương 8: Hồ Đen
Chương 9: Kết thúc năm ba
Chương 10: Chung kết Quidditch
Chương 11: Vách đá
Chương 12: Tam pháp thuật
Chương 14: Tháp thiên văn
Chương 15: Tận hai lần
Chương 16: Imperio
Chương 17: Làm bạn
Chương 18: Lời mời
Chương 19: Dạ hội Giáng sinh
Chương 20: Về nhà
Chương 21: Tôi
Chương 22: Chúng giống nhau
Chương 23: Trở lại
Chương 24: Ánh sáng
Chương 25: Bóng đen
Chương 26: Mì
Chương 27: Mùi bơ
Chương 28: Nấu ăn
Chương 29: Bạn
Chương 30: Quyển sách
Chương 31: Trở lại Hogwarts
Chương 32: Thuốc tàng hình
Chương 33: Chung kết
Chương 34: Chiếc cúp
Chương 35: Voldemort
Chương 36: Hôn
Chương 37: Kết thúc năm tư
Chương 38: Norad trở lại
Chương 39: Huynh trưởng
Chương 40: Tiết học
Chương 41: Cấm túc
Chương 42: Trận Quidditch
Chương 43: Stanley
Chương 44: Mất tích
Chương 45: Tranh cãi
Chương 46: Thất tình
Chương 47: Whiskey Lửa
Chương 48: Sự thật
Chương 49: Thích cậu
Chương 50: Giáng sinh
Chương 51: Bế Quan Bí Thuật
Chương 52: Bị bắt
Chương 53: Weasley is our King
Ngoại truyện 1: Bất hạnh
Chương 54: Sở Bảo Mật (1)
Chương 55: Sở Bảo Mật (2)
Chương 56: Năm thứ sáu
Chương 57: Tiết độc dược
Chương 58: Bộ tứ Hufflepuff
Chương 59: Đa Vũ Trụ
Chương 60: Cuộc gọi
Chương 61: Tiệc của thầy Slughorn
Chương 62: Hắn
Chương 63: Môn độn thổ
Chương 64: Tình Dược
Chương 65: Nghi ngờ của Harry
Chương 66: Vẫn là cậu
Chương 67: Bạn của Myrtle
Chương 68: Chị
Chương 69: Một ngày bình thường
Chương 70: Cắt sâu mãi mãi
Chương 71: Bệnh thất
Chương 72: Hogwarts với tôi là

Chương 13: Con nhện

2.4K 232 5
By tlsunnys

Kể từ buổi lễ khai giảng, kiêm luôn lễ khai mạc cho cuộc thi Tam pháp thuật thì hầu hết chủ đề bàn tán ở Hogwarts đều là về nó. Các học sinh trên 17 phần lớn đều hứng hở mà không ngần ngại viết tên mình để ghi danh với Chiếc cốc lửa. Còn các học sinh dưới 17 tuổi thì đều mang trong mình cảm giác hối tiếc, thậm chí là có vài người định dùng bùa chú ếm chiếc cốc lửa nữa cơ. Điển hình là anh em sinh đôi nhà Weasley. Tôi nghe Susan bảo hôm đó hai anh em họ đánh nhau một trận rõ lớn, râu tóc thì từ đâu không biết mọc ra mà bạc phơ khiến đám học sinh có trận cười to.

Buổi sáng hôm nay, tôi có tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám. Tôi đến sớm một chút, vì vốn biết giáo sư dạy môn này là thầy Moody Mắt Điên. Và bài học hôm nay thì cũng khiến tôi phát sợ, nên tôi len men đi sớm để chọn chỗ ngồi dễ thở một chút. Kéo Susan cùng Justin đến lớp sớm khiến hai cô cậu cằn nhằn từ nãy đến giờ, đặc biệt là Justin, cậu chàng còn chưa tỉnh hẳn, cà vạt vẫn còn đang lệch qua một bên. Susan thấy vậy thì liền cười, tiện mà đưa tay chỉnh lại cho cậu ta. Và rồi tôi thấy trong ánh mắt ngái ngủ đó hiện ra một tia ngại ngùng. Yên vị trong lớp học vẫn chỉ mới có lưa thưa vài học sinh, tôi liếc mắt ra cửa lớp như đang trông ngóng ai.

- Bồ đợi ai à?

Susan tò mò

- Đừng có nói mình, bồ đợi Malfoy nha!

Justin đã tỉnh hẳn sau khi bị Susan đánh vài cái, há hốc mồm mà hỏi tôi.

- Bồ nghĩ mình bị điên à? Tụi mình kết thúc lâu rồi, không có chuyện tụi mình đi chung với nhau lần nào nữa đâu.

Tôi nói với ngữ điệu tức giận, ánh mắt nhìn xa xăm nghĩ đến tên Malfoy là muốn tức điên.

Justin nghe thì cười, thở phào.

- Quyết định đúng đắn đó Norad.

Một lúc sau thì lớp học đã đầy đủ học sinh. Bộ ba Harry hôm nay cũng học cùng chúng tôi, và cả tên Draco cũng vậy. Thậm chí hắn còn ngồi đằng sau tôi.

Tiết học bắt đầu bằng sự căng thẳng khi giáo sư Moody Mắt Điên bước vào. Ông ta bước về phía chiếc bảng bằng dáng đi khệnh khạng, rồi giới thiệu.

- Alastor Moody.

Ông ta chầm chậm nhặt lấy viên phấn, viết viết gì đó lên bảng rồi nói tiếp

- Cựu thần sáng, một kẻ bất mãn với Bộ và là giáo viên Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của các trò.

Mặc dù không nói nhưng khi quay sang nhìn Justin, tôi thấy rõ biểu cảm sợ hãi của cậu. Còn Susan thì chỉ huýt nhẹ vai cậu ta một cái, ý bảo lời tiên tri của cậu ấy hôm khai giảng đã thành sự thật.

- Ta ở đây vì Dumbledore mời ta. Và kết thúc trò chuyện ở đây. Còn thắc mắc nào không?

Cả lớp im bặt đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

- Khi đến với nghệ thuật hắc ám, ta nghĩ cần tiếp cận với thực hành.

Nghe giáo sư Moody nói vậy, trong lòng tôi như mở cờ. Đây quả đúng là điều mà tôi muốn từ rất lâu, nhưng nói thẳng ra cách dạy này của thầy ấy cũng quá là nguy hiểm. Ý tôi là, ừm điều này còn chân thực hơn khi biết rằng bản sao đang dạy mình là người có kinh nghiệm trong việc sử dụng các lời nguyền này nữa cơ.

- Nhưng trước hết, ai trong các trò có thể cho ta biết có bao nhiêu lời nguyền không thể tha thứ?

Khi câu hỏi vừa dứt, tôi đã tiếp lời thầy ấy ngay.

- Ba, có ba lời nguyền không thể tha thứ thưa thầy.

Ông lập tức quay lên bảng, như thể định viết tên các lời nguyền.

- Và tên của chúng là?

Ông hỏi

Sau đó thì tôi im lặng không nói gì bởi ba lời nguyền đó quá kinh khủng, nhắc đến tên thôi nó cũng đã khiến tôi phát sợ.

Ông bắt đầu đổ dồn sự tìm kiếm vào học sinh khác, và bàn đầu đương nhiên là một lựa chọn không tồi. Cậu ấm nhà Weasley bị gọi đầu tiên, đứng lên với gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Ông ấy có vẻ hài lòng với cậu trả lời của cậu bạn tóc đỏ, còn cậu ta thì thở phào.

Tiến đến chiếc bàn chứa hàng tá những thứ lạ lẫm và trông hơi gớm, thầy Moody lấy trong lọ ra một con nhện đen óng, trông rất ghê và nói xin chào với nó. Justin ngồi cạnh tôi như sắp xỉu đến nơi bởi không khí trong phòng học lúc này.

Ông ta sử dụng bùa làm cho con nhện lớn lên, và sử dụng lời nguyền Imperio (hãy để ta sai khiến) lên nó trước mặt chúng tôi. Ông ta quăng con nhện đến chỗ Ron làm cậu chàng xanh mặt một lần nữa, sau đó con nhện bay đến chỗ Goyle đằng sau tôi, và rồi nó lấy đà chuẩn bị đến chỗ Draco trước ánh mắt sợ hãi của hắn. Chẳng biết vì lí do gì, có lẽ là do phản xạ tự nhiên hoặc vốn máu anh hùng có sẵn trong tôi dâng trào lên, tôi bắt lấy con nhện khi thầy Moody có ý định điều khiển nó nhảy qua chỗ Draco và hù doạ cậu nhóc. Thấy hành động dũng cảm của tôi, các học sinh khác đều trông bất ngờ, và cả thầy Moody cũng vậy.

- Em nghĩ là chúng ta nên tiếp tục với lời nguyền tiếp theo thưa giáo sư

Tôi lên tiếng, và cũng để dẹp mấy ánh mắt lạ lẫm đang hướng về mình.

Thầy Moody ậm ừ, sau đó thu lại con nhện. Draco thở phào một cái, nhìn tôi như muốn nói gì đó rồi thôi.

Trở lại với bài học, tiếp theo là mời Longbottom. Cậu ta hơi nhút nhát đứng dậy, câu trả lời là lời nguyền tra tấn. Tôi nhìn Longbottom thương cảm, đây là lời nguyền khiến ba má cậu ấy phát điên, nên chắc rằng cậu ấy biết rõ về nó hơn ai hết.

Không chần chừ, ông ta sử dụng nó lên con nhện ngay lập tức. Và tiếng thét đau đớn của con nhện bắt đầu phát ra âm ỉ, điều này khiến tôi sợ hãi và cảm nhận rõ ràng sự đau đớn của nó. Phải đợi đến khi Hermion lên tiếng thì mới dừng lại, và cũng từ Hermione, cậu ấy trả lời về lời nguyền cuối cùng. Thứ lời nguyền cấm kị mà chỉ có duy nhất một người còn sống khi đối diện với nó, và người đó chẳng phải ai khác mà chính là Harry Potter, người đang có mặt trong lớp học.

Lời nguyền chết chóc được phun ra, không khí trong phòng im lặng đến mức không còn nghe nỗi hơi thở nữa. Con nhện nằm im, không còn sự sống.

Kết thúc tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám đầy sợ hãi nhưng cũng thú vị, Justin rời khỏi lớp với trên mặt còn lấm tấm mồ hôi và cánh tay hơi run rẩy. Chào tạm biệt chúng tôi về kí túc xá trước, có lẽ hôm nay là một ngày khó quên đối với cậu ấy. Susan trông có vẻ hơi lo cho Justin, cứ mãi nhìn theo bóng dáng cậu ấy. Tôi cũng hiểu ý, đành mở lời nhờ cô bạn đi chăm sóc cậu chàng giùm, vốn dĩ lời nói của tôi cũng chỉ là lời thúc đẩy thôi, cô nàng gật đầu mà chạy đi ngay.

Rảo bước trên chiếc cầu thang, ôi trời bọn chúng lại thay đổi nữa. Mấy cái cầu thang thay đổi khiến tôi bất ngờ khi nó lại dừng ngay trước mắt Draco, và hắn bước về phía chung cầu thang với tôi. Chỉ một mình hắn, tôi tò mò rằng không biết hai tên vệ sĩ của hắn đã ở đâu, không khí ở đây cũng có chút ngượng ngùng, hoặc chỉ mình tôi cảm nhận vậy.

- Chuyện lúc nãy-

Hắn cao giọng, không khác dáng vẻ thường ngày là bao.

Không đợi hắn nói xong, chiếc cầu thang đã xoay đến nơi tôi cần đến. Tôi bỏ đi ngay sau đó, không để cậu ta nói gì thêm nữa. Và tôi cũng không muốn nghe, vì chắc chắn rằng đó không phải là một lời cảm ơn.

Tôi lê bước trên hành lang, bây giờ tôi nên về kí túc xá nghỉ ngơi một chút. Dừng trước phòng sinh hoạt chung, chỉ có lác đác vài học sinh năm nhất đang ngồi ôn bài ở đây, sau đó khi thấy tôi đến thì chúng cũng rời đi để ăn trưa. Chỉ có một bóng hình cao lớn ngồi ở chiếc ghế sofa, tôi dễ dàng nhận ra được đó là Cedric.

- Em có phiền anh không?

Tôi đi đến ngồi ở chiếc sofa đối diện anh, còn anh vẫn chăm chú dán mắt vào quyển sách đang đọc dở.

- Tất nhiên là không rồi Norad.

Anh ngước lên nhìn, sau đó nở một nụ cười quen thuộc.

- Anh bỏ tên vào Chiếc cốc lửa chưa?

Tôi tò mò, không suy nghĩ mà buộc miệng hỏi ngay.

- Anh vẫn chưa, mấy hôm nay nhiều việc cần làm nên anh quên mất. Chắc tối nay ở đại sảnh đường anh sẽ bỏ.

Anh cười trừ, gãi đầu.

- À, Norad! Hay em viết giùm anh nhé, anh nghĩ nếu em viết thì anh sẽ may mắn hơn.

Cedric đề nghị, tôi cũng lấy làm ngạc nhiên khi anh nói như vậy nhưng cũng gật đầu đồng ý. Vốn dĩ tôi cũng không có lí do để từ chối.

- Đợi anh đi tìm giấy da.

Anh ấy đi vào kí túc xá nam sinh, còn tôi ngồi đây với mớ suy nghĩ mông lung. Chợt một suy nghĩ loé lên trong tôi, liệu tôi có nên viết tên mình. Tôi thở hắc, nếu Chiếc cốc lửa phát hiện ra thì nó sẽ bị thiêu cháy, Cedric sẽ không biết lí do mà ngừng tham gia. Và nếu nó đồng ý, thì anh ấy cũng sẽ không tham gia, với lại tỉ lệ tôi được chọn cũng rất thấp. Chỉ cần anh ấy không biết được nội dung tôi ghi bên trong thì có lẽ kế hoạch của tôi sẽ diễn ra thành công. Bây giờ tôi cần tìm một lí do.

Sau một lúc, anh ấy đi ra với một tấm giấy da. Đặt nó lên bàn, anh đưa cây viết lông ngỗng cho tôi.

- Viết giúp anh nhé!

Anh cười, vốn dĩ rất tin tưởng tôi. Anh ấy bảo rằng nếu tôi viết giùm thì sẽ rất may mắn, nếu tôi viết thì anh ấy chắc chắn sẽ được chọn.

Tôi cười một cái, bảo anh ấy cứ tập trung đọc sách đi. Tôi quay sang chỗ góc khuất, tránh không cho ánh mắt anh ấy nhìn thấy. Và tôi viết tên mình, cảm giác nặng nề và dâng trào trong tôi. Sự tội lỗi, nỗi cắn rứt. Nhưng vì muốn cứu anh ấy, tôi sẽ làm tất cả.

Tôi gấp tờ giấy lại gọn gàng, đưa cho anh.

- Anh đừng mở ra nhé, như vậy mới linh nghiệm!

Tôi nói tinh nghịch, nhìn anh mà cười dù trong lòng đang có rất nhiều cảm xúc. Sợ lỡ đâu anh tò mò mở ra thì tôi biết phải giải thích thế nào, chắc lúc đó mối quan hệ của chúng tôi sẽ chấm dứt luôn.

Anh đón lấy tờ giấy da, bỏ nó vào túi áo chùng.

- Tất nhiên Norad, anh sẽ làm theo lời em! Cảm ơn em

Continue Reading

You'll Also Like

43K 5.3K 15
"Với anh, như thế nào là yêu?" "Là khi em bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt tôi, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."
53.9K 7.1K 35
"hey, chào mừng đến với cuộc đua của các cờ đỏ di động." vui lòng không đem khỏi wattpad dưới bất kì hình thức nào. / trong trường hợp tệ nhất, mong...
40.7K 4.6K 30
Jihoon là cái cờ đỏ mập mờ bốn người một lúc trên cfs á hả? Cái người mà đang tán Hyeonjoon ấy.
232K 28.6K 147
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...