[Longfic Edit] [KaiYuan] Forg...

Galing kay nellyphan

47.8K 2.7K 234

TRUYỆN NÀY KHÔNG PHẢI CỦA MÌNH MÀ LÀ CỦA AUTHOR BÊN DƯỚI Author: Mì Pairing: Khải Nguyên Trong truyện có nội... Higit pa

Giới Thiệu
CHAP 1: "Vương Tuấn Khải 8 tuổi Vương Nguyên 7 tuổi"
CHAP 3: Ác mộng và thành viên mới
CHAP 4: Dã ngoại và "Thiên thần" tạm biệt em
CHAP 5: Mẹ Thất Thất
CHAP 6: Vương Nguyên bị ốm
CHAP 7: Tử Lam gặp tai nạn
CHAP 8: Ghen?
CHAP 9: Đêm định mệnh
CHAP 10: Sự thật
CHAP 11: Vương Nguyên?
CHAP 12: Cậu là ai? Nói mau!
CHAP 13: Ký ức trở lại
CHAP 14: Lưng chừng hạnh phúc
CHAP 15: Thấu hiểu
CHAP 16: Sợi dây chuyền
CHAP 17: Em xin lỗi
CHAP 18: Hạnh phúc
CHAP 19: Bờ vực của hạnh phúc
CHAP 20: Giả tạo
CHAP 21: Âm mưu
CHAP 22: Chấm dứt
CHAP 23: Chia tay (không có nghĩa là kết thúc)
CHAP 24: Người anh ở quá khứ xuất hiện
CHAP 25: Vạch trần
CHAP 26: Nỗi đau của Vương Tuấn Khải
CHAP 27: Vạch trần [2]
CHAP 28: Vô tâm
CHAP 29: Gần Kề
CHAP 30: Cảm xúc?
PR trá hình
CHAP 31: Thay thế
CHAP 32: Dấu vết
CHAP 33: "Nhà" mới
CHAP 34: Một lần nữa đối mặt với quá khứ
CHAP 35: Nếu em có thể, thì hãy lấy mạng anh đầu tiên
CHAP 36: Gặp lại
CHAP 37: Kẻ thua cuộc?
CHAP 38: Liệu bi kịch sẽ lặp lại?
CHAP 39: Tận cùng
CHAP 40: Hoa tàn
CHAP 41: Lavender (End)

CHAP 2: "Anh thích em đúng không?"

1.4K 93 1
Galing kay nellyphan

Chap 2 : " Anh thích em đúng không? "

Mặt trời nhẹ nhàng đưa những tia nắng của mình xuống mặt đất, chúng đua nhau len lỏi qua các tán lá cây như những ánh đèn pha lê, vẫn là hai hình bóng trẻ con đang nằm đó, chính xác hơn là nằm trên đồi hoa oải hương luôn luôn tạo mùi hương khiến con người ta khi hít vào mang lại cảm giác dễ chịu.

Vương Nguyên gác một cánh tay lên trán để che bớt tầm nhìn của mình đang hướng lên bầu trời nhưng bị ánh nắng phá rối, còn Vương Tuấn Khải thì luôn luôn có một công việc hết sức nhàn rỗi nhưng mỏi mắt đó là ngắm nhìn Vương Nguyên đang nằm cạnh mình, anh mỉm cười rồi vô thức chọt vào má phúng phính của Vương Nguyên, cậu hơi giật mình rồi gạt tay anh ra.

- Đừng chọt nữa =_=

Vương Tuấn Khải bất ngờ rồi trố mắt nhìn Vương Nguyên

- Sao nào?

Vương Nguyên lấy tay ôm đôi má của mình rồi chề môi anh một cách đáng yêu.

- Anh mà chọt nữa là má hết phúng phính luôn (oimeoi cái giọng làm nũng :3)

Vương Tuấn Khải cười rồi xoa đầu Vương Nguyên

- Ngốc, đúng là chỉ có Nguyên Nguyên của anh là ngốc nhất. (của anh đồ :v)

Vương Nguyên có vẻ dỗi nhưng Vương Tuấn Khải cũng cố gắng làm hòa, cả hai nắm tay nhau đi về nhà. Trên đường về, miệng của Vương Nguyên cứ luyên thuyên nói mãi hết nói rồi lại tới hát không hát thì lại nói cứ vậy đó..... Vương Tuấn Khải chỉ biết bật cười thôi, anh chẳng biết nói gì thêm, một mình Vương Nguyên nói là quá đủ rồi.

----------

- Chào mẹ con mới về

Vương Nguyên vào nhà thì thấy hơi trống, cậu đi vào bếp nhưng không thấy, di chuyển lên phòng vẫn không thấy, cậu khá lo lắng rồi nhanh chân chạy qua nhà Vương Tuấn Khải.

- Khải Khải ah, em Nguyên Nguyên đây.

/ Tiếng mở cửa/

Vương Tuấn Khải với bộ mặt ngơ ngác.

- Nguyên Nguyên? Em qua đây có chuyện gì không?

Vương Nguyên lách qua người Vương Tuấn Khải rồi nhanh chân chạy vào để mặc anh vẫn còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Nguyên Nguyên em tìm gì thế?

Anh vội vã chạy theo Vương Nguyên, nắm tay cậu rồi kéo về phía mình.

- Em đang làm gì vậy?

Bé con thở dài, đưa đôi mắt đượm buồn lên nhìn Vương Tuấn Khải

- Em không thấy mẹ em

Vương Tuấn Khải mỉm cười rồi xoa đầu bé con khiến tóc cậu rối xù lên

- Mẹ anh và mẹ em đã ra sân bay rồi

Vương Nguyên há hốc mồm rồi nhanh chóng ngậm lại nhưng đôi mắt đủ thể hiện rằng cậu khá bất ngờ

- Sâ..n.. b..ay...? O.O

- Ừ, sao em lại bất ngờ?

Bé con lại thở dài rồi lê thê bước đến ghế sofa ngồi phịch xuống

- Mẹ em đâu có nói về việc mẹ ra sân bay. Cơ mà mẹ em ra đó làm gì?

Vương Tuấn Khải uống một ngụm nước rồi đưa đôi mắt xám sẫm đấy lên nhìn Vương Nguyên

- Ra đón hai ông bố

Vương Nguyên ho sặc sụa

- MỐ?

Anh vỗ nhẹ vào lưng bé con rồi tỏ vẻ mặt bình thản

- Bố em về em không vui sao?

Cậu xua tay rồi lắc đầu

- Nhớ còn không hết sao lại không vui chứ

Vương Tuấn Khải gật đầu rồi đứng dậy không quên kéo theo Vương Nguyên, anh nắm chặt tay Vương Nguyên rồi dẫn cậu ra ngoài xích đu chơi. Trời mát mẻ, gió nhẹ lướt qua nhưng lâu lâu mang lại cảm giác lạnh lẽo, Vương Tuấn Khải ngồi  xích đu bên cạnh xích đu của Vương Nguyên, anh đưa đẩy nhẹ rồi đăm đăm nhìn bánh trôi của anh đang vui vẻ đẩy lên cao vút, bé con cười tươi rồi nhìn Vương Tuấn Khải một cách hạnh phúc. Cậu dừng lại rồi đưa nhè nhẹ chiếc xích đu

- Khải Khải này, anh thích em đúng không?( Woaaaaaaa~~~ O.O)

Vương Tuấn Khải quay qua rồi gật đầu, Vương Nguyên không nói gì thêm cậu chỉ cười nhẹ. Bố mẹ đợi mãi chưa về nên hai người đi dạo một vòng quanh sau núi, cùng nhau hít thở bầu khí trong lành và dễ chịu, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Vương Nguyên rồi nắm chặt, bé con hơi ngạc nhiên rồi quay qua nhìn anh, lúc này anh thật đẹp, cậu bỗng rưng rưng nước mắt sợ anh thấy nên quay qua quệt chúng đi nhưng mà tại sao cậu lại khóc? Cậu cảm thấy hạnh phúc hay cô đơn, trống vắng hoặc nói cách khác cậu sợ xa anh? Cậu đang thật sự nghĩ về giấc mơ mà tối qua cậu đã mơ thấy, là một giấc mơ khủng khiếp, giấc mơ mà cậu thấy như  báo trước và cậu còn sợ hơn giấc mơ đó sẽ xảy ra trong tương lai, thật kinh khủng........

_______________________________________

LÀM ƠN ĐỪNG ĐỌC CHÙA, HÃY VOTE HOẶC CMT A~~~


Ipagpatuloy ang Pagbabasa

Magugustuhan mo rin

187K 3.9K 46
"You brush past me in the hallway And you don't think I can see ya, do ya? I've been watchin' you for ages And I spend my time tryin' not to feel it"...
4.3K 145 10
Author: M34NIE Trans: Hyo Saitou Edit: Mặc Tâm Cover: HA Crepic: 2WISH_SCENARIO "Mặt trăng mọc khi mặt trời lặn và ngược lại, nhưng đồng thời mặt tră...
1M 40.4K 93
𝗟𝗼𝘃𝗶𝗻𝗴 𝗵𝗲𝗿 𝘄𝗮𝘀 𝗹𝗶𝗸𝗲 𝗽𝗹𝗮𝘆𝗶𝗻𝗴 𝘄𝗶𝘁𝗵 𝗳𝗶𝗿𝗲, 𝗹𝘂𝗰𝗸𝗶𝗹𝘆 𝗳𝗼𝗿 𝗵𝗲𝗿, 𝗔𝗻𝘁𝗮𝗿𝗲𝘀 𝗹𝗼𝘃𝗲 𝗽𝗹𝗮𝘆𝗶𝗻𝗴 𝘄𝗶𝘁𝗵 �...
2.3K 259 6
Đừng nhìn vào mắt gã ta.