[EDIT]Sau Khi Bị Cố Chấp Đại...

Od FidellaVo

21.7K 1.4K 46

Sau Khi Bị Cố Chấp Đại Lão Bám Lấy T/g : Từ Tiểu Thự Tình trạng : Hoàn 46 chương Truyện được edit & đăng duy... Viac

Văn Án
Chương 1: Vì bà chủ nên tôi ở lại vậy
Chương 2: Tôi có thù với mười tám đời tổ tông nhà họ Mục
Chương 3: Muốn làm trái tim một người đàn ông đập nhanh
Chương 4: Tại sao hôm qua thấy tôi lại muốn chạy trốn?
Chương 5: Có phải anh thích tôi rồi không?
Chương 6: Đừng nghịch nữa, vào bôi thuốc cho tôi đi
Chương 7: Trước thì chê người ta ...
Chương 8: Anh ta liên tục tìm em kìa
Chương 9: Anh giống như một chú cún con đang cúi đầu
Chương 10: Đây là tổ tông của nhà họ Mục chúng ta!
Chương 11: Ảnh đại diện của anh là ảnh của cô
Chương 12: Anh lén lấy trộm kẹp tóc của cô
Chương 13: Tại sao bây giờ đột nhiên lại muốn về nhà với tôi?
Chương 14: Vậy mà anh ta lại có thể lấy thứ đồ này
Chương 15: Ngụy Thư, em muốn ngủ cùng tôi à?
Chương 16: Đêm nay chúng ta thử xem
Chương 17: Nghe nói là có người trong lòng rồi
Chương 18: Tim tôi đập nhanh lắm, em có cảm nhận được không?
Chương 20: Mục Vân Ế, Mục Đình, cô chọn ai
Chương 21: Ba người một bàn, hai nam một nữ
Chương 22: Nếu chị dâu của cậu bị người khác cướp mất thì phải làm sao
Chương 23: Đàn ông không bao giờ ẩn ý với người phụ nữ mình thích
Chương 24: Tối nay có muốn về nhà với đồ xấu xa không
Chương 25: Có phải tôi cắn em đau rồi không
Chương 26: Đây là lúc đàn ông không có cảm giác an toàn nhất
Chương 27: Trở về thế giới ban đầu của anh ta
Chương 28: Còn 12 tiếng nữa là anh phải trở về rồi
Chương 29: Sau khi trở về, Cô sẽ viết sẵn chiếu thư, chờ em đến
Chương 30: "Mục Vân Ế" đã vỗ bạn
Chương 31: Em tới rồi
Chương 32: Đêm nay có muốn ngủ trên long sàng của Cô không?
Chương 33: Nhẹ nhàng một chút, dịu dàng một chút...
Chương 34: Em có thể chạm vào anh không
Chương 35: Một hình trái tim nho nhỏ
Chương 36: Em để anh giấu em đi có được không
Chương 37: Người đời đều không thích anh, chỉ có em thích anh
Chương 38: Lần đầu tiên thấy thỏ nhỏ cắn đàn ông
Chương 39: Quãng đời còn lại nguyện cùng người trải qua cuộc sống an nhàn
Chương 40: Người đàn ông của em cái gì cũng biết
Chương 41: Dạy em cách một đấu một với một người đàn ông
Chương 42: Phụ nữ đúng là sáng nắng chiều mưa mà
Chương 43: Cố ý trêu chọc xong lại mặc kệ
Chương 44: Người đàn ông này bắn xuyên qua bia ngắm rồi
Chương 45: Mục Vân Ế cũng rất dính người
Chương 46: Tại sao không gặp được cô ấy sớm hơn
Chương 47: Cơm chó của "giáo sư Mục x Ảnh hậu Ngụy" có vị gì

Chương 19: Đừng nhận nước của cậu ta, có được không?

378 35 2
Od FidellaVo

Ngày hôm sau, Tập đoàn nhà họ Mục.

Toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang run run rẩy rẩy nhìn Mục Vân Ế ngồi ở giữa phòng, lại nhìn sang ông Mục đang ngồi ở bên cạnh.

Một câu cũng không dám nói.

Mục Vân Ế cứ thế ngồi ở đó, không nói một tiếng nào, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Có một loại khí thế như vua của một cõi.

Ngày đầu tiên người đàn ông này đến công ty đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau khi ông Mục tuyên bố Mục Vân Ế là Phó Chủ tịch mới nhậm chức, không một ai dám nói gì.

Tuy trong lòng họ rất khó hiểu, thế nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, tất cả nghi vấn đều ngay lập tức được nuốt lại vào bụng.

Tổng giám đốc đưa tài liệu cho ông Mục: "Đây là tình hình của quý trước, xin mời xem."

Ông Mục lật ra xem, lại nghe thấy thấy Mục Vân Ế lạnh giọng hỏi: "Mục Đình đâu?"

Ông Mục: "Nó đang trên đường đến."

"Ồ." Mục Vân Ế ngả người ra sau: "Cậu ta không để Phó Chủ tịch tôi đây vào trong mắt sao?"

Ông Mục: "Có lẽ là bị tắc đường."

Mục Vân Ế không nói gì, vô cùng nhàm chán lấy điện thoại ra, mở WeChat nhấn vào ảnh đại diện của Ngụy Thư, gửi cho cô một meme.

Sói xám lớn chọc chọc mặt thỏ nhỏ.

Anh nhếch miệng, đặt điện thoại lên trên bàn, thu lại nét cười trên mặt mình.

Ba phút sau, ông Mục đưa tài liệu cho Mục Vân Ế: "Hiện nay ngoại trừ vấn đề phí chi tiêu hơi lớn ra thì những thứ khác không có vấn đề gì."

"Ừ." Mục Vân Ế liếc mắt, trả lại cho ông: "Chi phí luôn là vấn đề đau đầu, cơ cấu nhân sự của tập đoàn chúng ta cũng quá cồng kềnh."

Anh vừa dứt lời, không ai dám nói gì nữa.

Đây rõ ràng là đang ám chỉ, phải tiến hành một đợt cải tổ cơ cấu nhân sự mới.

Mục Vân Ế cầm điện thoại lên nhìn một chút, thấy Ngụy Thư vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, không khỏi cau mày, ngón tay khẽ gõ vào ảnh đại diện của cô hai cái.

Thấy tin nhắn phía trên cô đơn không người để ý, anh lại gửi cho một meme khác.

Sói xám lớn tức giận rồi.

Thấy Ngụy Thư vẫn không để ý đến mình, Mục Vân Ế duỗi tay lấy chiếc bút ở trên bàn, vừa dùng một tay mở nắp bút vừa hỏi: "Mục Đình đâu? Vẫn chưa đến sao?"

Một trong những quản lý cấp cao đột nhiên nói: "Phó Chủ tịch, Giám đốc điều hành Mục Đình đã đến phim trường 'Vân Thư' rồi ạ."

Quản lý cấp cao: "Chính là...bộ phim nữ minh tinh Ngụy Thư đang quay."

Chỉ thấy người đàn ông đập bút xuống bàn, đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi người nhìn mặt bàn bị bút chọc thủng một lỗ, kinh ngạc đến mức trợn to hai mắt.

Trong phòng thay đồ, mọi người cứ bô bô buôn chuyện mãi không ngừng, Ngụy Thư không nghe tiếp nữa, bắt đầu học thuộc lời thoại.

Cô đang học thì thấy bên ngoài phòng thay đồ ồn ào náo loạn, một nhân viên trong đoàn làm phim hét lên: "Giám đốc Mục, anh không thể vào trong, đây là địa điểm quay phim."

Ngụy Thư thầm nghĩ không phải là Mục Vân Ế chứ, kết quả lại nhìn thấy Mục Đình đi vào.

Anh ta còn xem như không có gì xảy ra tiến lên giải thích với cô: "Ngụy Thư, tôi sẽ không kết hôn với thiên kim nhà họ Trình đâu."

"..."

Người trong đoàn làm phim đều chạy đến đây hóng hớt, ngay cả nhóm diễn viên nữ buôn chuyện ngày hôm qua cũng chạy qua đây.

"Ngụy Thư, xin lỗi, trước đó tôi tự tiện chạy đến khách sạn tìm em, dẫn đến việc khách sạn của em bị bại lộ." Mục Đình thấp giọng nói: "Tôi thật sự rất xin lỗi."

Nghe đến chuyện này là Ngụy Thư lại thấy tức, cô lạnh lùng nói: "Hôm nay anh đến đây làm gì?"

"Hôm nay tôi đến là muốn nói với em, tôi sẽ chỉ kết hôn với người mình thích thôi." Anh ta vẫn rất lo lắng: "Em có hiểu ý tôi không?"

"..."

Cả đời này Ngụy Thư chưa bao giờ cạn lời như vậy.

Ra mắt bao lâu nay, điều cô hối hận nhất chính là nhận bộ phim thần tượng cổ trang giúp cô nổi đình nổi đám đó, lại còn quen vị nhị thiếu gia nhà họ Mục vừa ngu ngốc mà thần kinh lại vừa thô này.

Ngụy Thư chắc chắn đã từng nói với anh ta mình không hề thích anh ta, thế nhưng Mục Đình lại cứ như đời trước cô mắc nợ anh ta vậy, ra sức chạy đến dính lấy cô.

Không theo đuổi được cô thì có chết cũng không buông tay.

Mục Đình bước lên trước, Ngụy Thư lùi về sau.

Anh ta hỏi: "Cái tên họ Mục kia có ý với em, em không bị anh ta làm phiền chứ?"

Ngụy Thư: "...Anh giai à, anh cũng họ Mục đấy."

Mục Đình cứng họng: "Mục Vân Ế, anh ta không làm phiền em chứ?"

Ngày càng có nhiều người tụ tập ở bên ngoài để hóng hớt.

Thậm chí nhà sản xuất còn đến nói: "Giải tán cả đi, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa."

Đám người trong phòng thay đồ đều bị người của đoàn làm phim và nhà sản xuất đuổi đi, chỉ còn lại hai người Mục Đình và Ngụy Thư.

Ngụy Thư cũng muốn đi, nhưng lại thấy có một người từ ngoài cửa đi vào.

Bắt gặp ánh mắt của người đó, Ngụy Thư sửng sốt: "Mục Vân Ế, hai người... hai người sao lại đều đến đây hết thế?"

Mục Vân Ế mặc một bộ vest màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đôi mắt dài hẹp khẽ híp lại, phóng ra áp lực cực lớn.

Anh liếc nhìn Ngụy Thư, lại nhìn Mục Đình với sắc mặt u ám: "Bảo cậu đừng đến tìm cô ấy nữa, cậu nghe không hiểu sao?"

Mục Đình cười giễu cợt: "Anh đúng là lão quái vật gian trá xảo quyệt! Ép tôi ra tay trước, lại nhân lúc tôi ở trong bệnh viện đoạt lấy quyền hạn trong công ty, còn sắp đặt hôn nhân cho tôi."

Anh ta gân cổ lên nói, nhịp tim cũng điên cuồng tăng lên.

"Anh cũng thủ đoạn thật đấy."

Ngụy Thư nghe xong mới biết hóa ra khoảng thời gian này Mục Vân Ế đã làm nhiều chuyện thế.

Cô lại liếc nhìn Mục Đình: "Chẳng phải bây giờ trông anh vẫn rất tốt đấy còn gì?"

Mục Đình nghẹn họng: "... Cánh tay tôi bị anh ta vặn trật khớp phải đến bệnh viện vặn lại, tôi lo sẽ có di chứng về sau nên ở bệnh viện theo dõi thêm một hôm."

"..."

Mục Vân Ế ở bên cạnh khẽ châm chọc: "Thật không có tiền đồ, vặn lại khớp mà cũng phải ở bệnh viện."

Ngụy Thư thấy Mục Đình sắp sửa nổi khùng, cũng không muốn làm lớn chuyện nên vội vàng can ngăn hai người họ.

"Hai người đủ rồi đấy, giờ tôi đang làm việc, làm việc đó! Hai người đừng làm phiền tôi nữa được không?"

Mục Vân Ế cụp mắt, kéo Ngụy Thư ra phía sau, lại nói với cô: "Đợi tôi xử cậu ta xong, tôi có chuyện cần nói với em."

Dứt lời, anh nhìn Mục Đình: "Cậu ra đây cho tôi."

Mục Đình chỉ đứng yên không nhúc nhích, còn muốn vươn tay kéo Ngụy Thư qua chỗ mình, kết quả là bị Mục Vân Ế đẩy ra: "Theo tôi ra ngoài, nếu không thì hôm nay thẻ ngân hàng của cậu sẽ bị đóng băng."

Mục Đình tức giận: "Anh dựa vào cái gì mà đói đóng băng thẻ ngân hàng của tôi?"

Anh ta chỉ Mục Vân Ế: "Lão yêu quái, tôi nói cho anh biết, Ngụy Thư là người của tôi. Anh có thể động đến thẻ của tôi, động đến quyền hạn của tôi, nhưng không được động vào người của tôi."

Ánh mắt Mục Vân Ế sắc bén, trầm giọng nói: "Ngụy Thư là người của cậu? Cậu thử nói xem sao cô ấy lại thành người của cậu rồi?"

Mục Đình đứng thẳng người, hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi chứng kiến Ngụy Thư từng bước trở thành nữ minh tinh tuyến đầu giới giải trí."

Anh ta nhìn Ngụy Thư: "Tôi cũng quen biết cô ấy sớm hơn anh nhiều năm, điều này đã chứng minh tất cả."

Ngụy Thư không muốn nghe tiếp nữa, quay người muốn rời đi.

Lại thấy Mục Vân Ế lười biếng đút tay vào túi quần, chậm rì rì nói: "Giờ Ngụy Thư đang sống ở nhà tôi, dù cậu quen biết cô ấy sớm hơn thì cũng có sao?"

"..."

Mục Đình vừa nãy còn tràn đầy tự tin ngửa mặt lên trời nói nghe xong thì sửng sốt, vội nhìn Ngụy Thư: "Em sống ở nhà Mục Vân Ế sao?"

Ngụy Thư không trực tiếp trả lời vấn đề của anh ta, chỉ vẫy vẫy tay: "Tổ-cháu hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi quay phim đây."

Cửa phòng thay đồ được đóng lại.

Ngụy Thư mới thực sự thở phào một hơi.

Kết quả lại nghe thấy âm lượng của Mục Đình ở trong phòng tăng vọt: "Mục Vân Ế! Mối quan hệ hiện tại giữa anh và Ngụy Thư là gì?"

Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Chính là loại quan hệ cậu đang nghĩ trong đầu."

"Được lắm, lão quái vật nhà anh, nhân lúc tôi ở viện đoạt quyền hạn của tôi, sắp đặt hôn sự, còn cướp người phụ nữ của tôi sao?"

Một lúc sau, bên trong vang lên một loạt tiếng động.

Mục Vân Ế: "Ai là người phụ nữ của cậu? Mục Đình, nếu cậu còn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ thật sự khiến cậu nằm viện."

Mục Đình: "Lão quái vật, đừng tưởng rằng tôi không dám kiện anh, có giỏi anh động vào tôi thử xem."

Mục Vân Ế: "Tôi sẽ không động vào cậu, dù gì tôi cũng là tổ tông của cậu."

Mục Đình: "Mục Vân Ế! Cái đồ lão quái vật không biết xấu hổ! Cương thi! Xác ướp!"

Mục Vân Ế: "Câm miệng. Ồn chết đi được."

Ngụy Thư nghe xong cũng đau hết cả đầu.

Nhóm người trong tổ hóa trang cũng dán lại gần, khẽ thì thầm: "Ngụy Thư, hai người đàn ông này, một người là nhị thiếu gia nhà họ Mục, người còn lại là đại thiếu gia nhà họ Mục sao?"

Cô gật đầu.

"Hai anh em nhà họ Mục lại vì cô mà tranh đoạt ghen tuông ư?"

"..."

Ngụy Thư bày tỏ không nhìn nổi nữa, vội cầm lấy kịch bản đi tìm đạo diễn.

Chuyện Mục Vân Ế và Mục Đình cùng đến tìm Ngụy Thư đã truyền khắp đoàn làm phim rồi.

Không chỉ có nhân viên đoàn làm phim buôn chuyện hóng hớt, ngay cả đạo diễn lúc chỉ đạo cảnh quay cho cô cũng hỏi: "Cô chọn anh trai hay là em trai thế?"

Ngụy Thư: "..."

Bọn họ không phải là anh em, bọn họ là tổ - cháu cơ.

Nam chính Bùi Tư Vũ cũng nhìn Ngụy Thư, hỏi: "Vậy chúng ta có cần xào cp nữa không?"

Ngụy Thư: "..."

Khó lắm lắm mới điều chỉnh được trạng thái để quay phim.

Sau khi quay xong, Ngụy Thư khẽ lắc cổ, vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Mục Vân Ế.

Còn bên cạnh anh là Mục Đình.

Hai người đàn ông cứ ngồi như vậy xem cô, miệng liên tục đóng mở, dường như vẫn đang đấu võ mồm.

Ngụy Thư ngồi quay lưng lại với họ, nghe rõ rành rành cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông.

Mục Vân Ế: "Biết tôi là tổ tông của cậu còn dám tranh giành với tôi?"

Mục Đình cười giễu cợt: "Là cạnh tranh công bằng giữa hai người đàn ông, ỷ vào bản thân có vai vế lớn để tranh giành phụ nữ thì tính làm gì?"

Người đàn ông dài giọng: "Ồ, cuối cùng cậu cũng thừa nhận tôi là tổ tông của cậu rồi đấy à."

"... Mục Vân Ế! Dù cho anh đến từ đâu thì trông anh trạc tuổi tôi, đừng có suốt ngày tổ tông này tổ tông nọ nói chuyện với tôi."

"Đây là vấn đề lịch sử, tồn tại khách quan, cậu phải học cách tôn trọng."

"Người cổ đại chết tiệt, cái gì tốt không học, những lời như phát biểu của Chính phủ này thì lại nói nhanh thế."

"..."

Ngụy Thư buồn cười, không khỏi quay đầu lại nhìn bọn họ.

Mục Đình là người ngậm miệng lại trước, vội vội vàng vàng lấy một chai nước ở sau lưng đưa đến trước mặt cô: "Ngụy Thư, em khát rồi đúng không? Nào, uống nước đi."

Mục Vân Ế bị người khác giành trước một bước trong nháy mắt đen mặt lại.

Ngụy Thư chẳng muốn nhận nước của Mục Đình đâu.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt dần cuồn cuộn một loại cảm xúc nào đó của Mục Vân Ế, cô lại không khỏi âm thầm sung sướng.

Đang định giả vờ nhận lấy chai nước của Mục Đình thì thấy Mục Vân Ế lấy từ phía sau một túi đồ ăn vặt ra.

"..."

"Ngụy Thư." Người đàn ông trầm giọng nói: "Đừng nhận nước của cậu ta, có được không?"

-------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Vân Ế: Không ngờ rằng Cô cũng có ngày phải tranh giành ghen tuông.

Pokračovať v čítaní

You'll Also Like

3.2M 261K 96
RANKED #1 CUTE #1 COMEDY-ROMANCE #2 YOUNG ADULT #2 BOLLYWOOD #2 LOVE AT FIRST SIGHT #3 PASSION #7 COMEDY-DRAMA #9 LOVE P.S - Do let me know if you...
12.1K 56 13
Thể loại : ngôn tình, trọng sinh, cổ đại, trạch đấu, hoàn. Sơ lược : Quan trường sớm tối họa phúc, hậu trạch lục đục đấu tranh. Ai nói lưng đeo kiếp...
3.6M 150K 61
The story of Abeer Singh Rathore and Chandni Sharma continue.............. when Destiny bond two strangers in holy bond accidentally ❣️ Cover credit...
26.6K 1.6K 55
[HOÀN] Bản Edit - Có review nhẹ từ đầu cho những ai muốn nhảy hố hay đi đi vòng nha, enjoy! Part 1: chap 1 - chap 198 Part 2: chap 199 - chap 397 Par...